Xuyên Không Về Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 507: Chuộc người (1)




“Đạo trưởng ra ngoài rồi?”

Hứa Thất An trèo tường vào sân, đẩy ra cửa phòng chính, phòng sạch sẽ, trên giường, Kim Liên đạo trưởng khuôn mặt an tường nằm, giống như đã qua đời.

Hứa Thất An hô vài tiếng “đạo trưởng”, thấy lão ngủ say không tỉnh, liền biết lão già này lại nhập mèo ra ngoài đi bộ.

Sao đột nhiên tạo thành loại sở thích cổ quái này... Nên làm cái gì bây giờ, đạo trưởng cũng không biết khi nào trở về... Hứa Thất An nhíu mày tự hỏi một lát, đã có chủ ý.

Hắn uể oải đi đến bên giường, nâng tay, làm nhiều việc cùng lúc, bốp bốp bốp tát đạo trưởng.

Kim Liên đạo trưởng làm một tiền bối giang hồ thành thục, nên hiểu được bảo hộ thân thể của mình như thế nào, lão nhất định để lại sự chuẩn bị, chỉ cần thân thể bị thương tổn, lão có thể lập tức cảm giác, thậm chí...

“Bốp bốp bốp!”

Trong phòng chỉ còn lại có tiếng tát.

Qua hồi lâu, Hứa Thất An nghe thấy ở cửa truyền đến giọng nói không xen lẫn cảm tình của Kim Liên đạo trưởng: “Ngươi đang làm cái gì.”

Tiếng tát lập tức dừng lại, Hứa Thất An ngạc nhiên lẫn vui mừng lấy lại tinh thần, nhìn phía cửa, nói: “Đạo trưởng, ngài đã trở lại.”

Một con mèo mướp đứng bên cửa, im lặng nhìn hắn.

Hứa Thất An thấy Kim Liên đạo trưởng không nói lời nào, vội giải thích: “Ta có việc gấp tìm ngài, nhưng ngài không ở trong sân, ta đoán ngài khẳng định để lại chuẩn bị trên thân thể, chỉ có thể ra hạ sách này.”

Mèo mướp vẫn như cũ là giọng không xen lẫn cảm tình: “Vậy ngươi có đoán được hay không, một khắc đó ngươi tiến vào sân, ta đã cảm giác được.”

Thậm chí Kim Liên đạo trưởng ở lúc ta vào sân đã cảm giác được có khách nhân đến... Hứa Thất An mờ mịt nói: “Ta không biết.”

Mèo mướp gật gật đầu, sải bước mèo tao nhã vào phòng, nhảy lên giường, hỏi: “Chuyện gì.”

“Mảnh vỡ Địa Thư của ta bị trộm rồi.”

Lập tức mang chuyện mình như thế nào gặp được Thiên Diện Nữ Tặc, như thế nào bắt nhầm Dung Dung cô nương, nói cho Kim Liên đạo trưởng.

“Sau khi mảnh vỡ Địa Thư nhận chủ, người ngoài không thể nhìn thấy truyền thư, cũng không lấy ra được thứ bên trong. Ngươi có thể yên tâm.” Mèo mướp rất trấn định.

“Vậy khi ta từ trong tay ngươi có được nó, là vật vô chủ?”

“Bị đạo thủ Địa tông lau đi dấn ấn rồi.”

Hứa Thất An gật gật đầu, việc này hắn sớm biết, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi truy hồi mảnh vỡ Địa Thư đi.”

“Theo ta.”

Mèo mướp nhảy xuống giường, lao khỏi phòng, Hứa Thất An sau khi đuổi theo ra, phát hiện nó ngồi xổm trên lưng ngựa, nghiêng đầu, lẳng lặng chờ đợi mình.

Đạo trưởng vì sao không hành động bằng thân thể? Cho dù nhập vào mèo là sở thích, nhưng bây giờ là đi làm chính sự... Chẳng lẽ với lão mà nói, thân thể xuất động cùng nguyên thần xuất động không có khác nhau?

Ôm nghi hoặc, Hứa Thất An cởi cương ngựa, sờ sờ mặt con ngựa cái nhỏ, thầm nhủ tủi thân và uất ức để nam nhân khác cưỡi một lần.

Cọc cọc cọc...

Con ngựa cái nhỏ chạy như điên ở trên đường rộng, người đi đường tự giác tránh lui, không có người nào không có mặt chặn ở giữa đường.

Đây là một niên đại người nhường xe.

“Rẽ trái!”

Mèo mướp bỗng nhiên nói.

Hứa Thất An quay đầu ngựa lại, khống chế con ngựa cái nhỏ hoàn thành phiêu dật đẹp mắt, chuyển hướng bên trái.

Ở dưới Kim Liên đạo trưởng chỉ huy, Hứa Thất An từ bắc thành chuyển tới đông thành, tới bên ngoài một khách sạn, Kim Liên đạo trưởng nói: “Mảnh vỡ Địa Thư ở ngay bên trong.”

Lúc lão nói chuyện, Hứa Thất An cảm giác được một cảm giác như huyết mạch nối liền, huyền ảo vô cùng, rõ ràng cảm ứng được vị trí mảnh vỡ Địa Thư.

Mảnh vỡ Địa Thư cùng kí chủ ở trong khoảng cách gần, có thể sinh ra giao cảm.

...

Trong phòng nào đó của khách sạn.

Nữ tử trang điểm đậm, có một đôi mắt hạnh thật to, sóng mắt mềm mại đáng yêu ngồi ở bên cạnh bàn, một tay chống má, một tay thưởng thức tấm gương ngọc thạch nhỏ.

“Vì sao không thể sử dụng bảo bối này?”

Dung Dung cô nương giả đánh giá mảnh vỡ Địa Thư, nó nhìn qua thường thường không có gì lạ, nhưng làm truyền nhân duy nhất của Đạo môn (chữ Đạo 盗này mang ý nghĩa trộm cắp), nàng đối với bảo vật có trực giác sâu sắc.

Sưu tầm bảo bối, là kỹ năng thiên phú của đệ tử Đạo môn.

Mặt gương có rất nhiều hoa văn kỳ quái, hộp, ngân phiếu, nỏ quân đội, nén bạc... Nàng bằng vào kinh nghiệm “tầm bảo” nhiều năm, rất nhanh có phán đoán:

Đây là một pháp bảo nhỏ máu nhận chủ, hơn nữa tự mang công năng trữ vật.

Trong lòng “Dung Dung” cô nương lập tức nóng lên, không ngờ thả lưới một lần vớt lên nhiều cá lớn như vậy, chẳng những được một món bảo bối, bên trong còn có một khoản tài phú lớn.

“Như thế nào mang đồ bên trong lấy ra...”

Dung Dung giả cầm mảnh vỡ Địa Thư, gõ mặt bàn rầm rầm rầm.

Pháp bảo cần nhỏ máu nhận chủ, nàng chưa bao giờ gặp, đối với nó bó tay mà không có cách. Đương nhiên, có một nguyên tắc là không thay đổi, phàm là pháp khí trữ vật, chỉ cần hủy diệt pháp khí, vật phẩm chứa đựng ở bên trong sẽ tự động rơi ra.

Nhưng đây là một pháp bảo nhỏ máu nhận chủ đó, giá trị khó có thể đánh giá, khẳng định không thể làm chuyện mổ gà lấy trứng.

Đột nhiên, cửa phòng gõ vang “thùng thùng”.

“Ai?”

“Dung Dung” cô nương nhíu mày hỏi, nàng chưa gọi tiểu nhị đòi nước ấm, tiền thuê nhà cũng trả đầy đủ.

“Kiểm tra nước.” Bên ngoài truyền đến tiếng nam nhân.

Nghe được thanh âm này, sắc mặt “Dung Dung” cô nương biến đổi hẳn, không chút suy nghĩ, nắm lên tấm gương ngọc thạch nhỏ nhét vào túi, đứng dậy cất bước, lao về phía cửa sổ.

“Rầm!”

Nàng mở ra cửa sổ, đang muốn từ nơi này đào tẩu, lại thấy bên cửa sổ có một con mèo mướp ngồi, con ngươi màu hổ phách âm u nhìn nàng.

Đại não “Dung Dung” cô nương như bị đinh thép cắm vào, xé rách linh hồn. Nàng ôm đầu, kêu rên ngã ngồi xuống đất.

Cửa phòng bị đẩy ra, Hứa Thất An một tay ấn đao sải bước chân lục thân bất nhận, tiến vào phòng.

Mèo mướp cũng từ bên cửa sổ nhảy vào phòng.

“Quả nhiên là ngươi!”

Hứa Thất An rút ra hắc kim trường đao, đặt ở cổ “Dung Dung” cô nương, hầm hừ nói: “Thiên Diện Nữ Tặc.”

“Đại nhân, ngài đang nói cái gì?”

“Dung Dung” cô nương đảo đôi mắt linh động, tựa như đang tự hỏi đối sách.

Hứa Thất An vươn tay, nhẹ nhàng chộp một phát, mảnh vỡ Địa Thư từ trong lòng “Dung Dung” cô nương bay ra, tự động rơi vào trong tay hắn.

“Dung Dung” cô nương “Nha” một tiếng, đưa tay muốn giữ lại, nhưng cổ tê rần, nàng buồn bực từ bỏ tính toán.

Nam nhân này chiến lực cường hãn, mười mình cũng không đủ người ta chém một đao.

Kiểm tra một lần mảnh vỡ Địa Thư, xác nhận vật phẩm bên trong chưa mất đi, Hứa Thất An thở phào, tảng đá lớn trong lòng theo đó rơi xuống.

Vàng bạc cùng ngân phiếu trong gương chính là toàn bộ gia sản của hắn, gia sản tới thế giới này nửa năm, dãi nắng dầm mưa, thật không dễ gì mới gom góp được.

Đều là tiền lấy vợ đấy. “Đạo trưởng ra ngoài rồi?”

Hứa Thất An trèo tường vào sân, đẩy ra cửa phòng chính, phòng sạch sẽ, trên giường, Kim Liên đạo trưởng khuôn mặt an tường nằm, giống như đã qua đời.

Hứa Thất An hô vài tiếng “đạo trưởng”, thấy lão ngủ say không tỉnh, liền biết lão già này lại nhập mèo ra ngoài đi bộ.

Sao đột nhiên tạo thành loại sở thích cổ quái này... Nên làm cái gì bây giờ, đạo trưởng cũng không biết khi nào trở về... Hứa Thất An nhíu mày tự hỏi một lát, đã có chủ ý.

Hắn uể oải đi đến bên giường, nâng tay, làm nhiều việc cùng lúc, bốp bốp bốp tát đạo trưởng.

Kim Liên đạo trưởng làm một tiền bối giang hồ thành thục, nên hiểu được bảo hộ thân thể của mình như thế nào, lão nhất định để lại sự chuẩn bị, chỉ cần thân thể bị thương tổn, lão có thể lập tức cảm giác, thậm chí...

“Bốp bốp bốp!”

Trong phòng chỉ còn lại có tiếng tát.

Qua hồi lâu, Hứa Thất An nghe thấy ở cửa truyền đến giọng nói không xen lẫn cảm tình của Kim Liên đạo trưởng: “Ngươi đang làm cái gì.”

Tiếng tát lập tức dừng lại, Hứa Thất An ngạc nhiên lẫn vui mừng lấy lại tinh thần, nhìn phía cửa, nói: “Đạo trưởng, ngài đã trở lại.”

Một con mèo mướp đứng bên cửa, im lặng nhìn hắn.

Hứa Thất An thấy Kim Liên đạo trưởng không nói lời nào, vội giải thích: “Ta có việc gấp tìm ngài, nhưng ngài không ở trong sân, ta đoán ngài khẳng định để lại chuẩn bị trên thân thể, chỉ có thể ra hạ sách này.”

Mèo mướp vẫn như cũ là giọng không xen lẫn cảm tình: “Vậy ngươi có đoán được hay không, một khắc đó ngươi tiến vào sân, ta đã cảm giác được.”

Thậm chí Kim Liên đạo trưởng ở lúc ta vào sân đã cảm giác được có khách nhân đến... Hứa Thất An mờ mịt nói: “Ta không biết.”

Mèo mướp gật gật đầu, sải bước mèo tao nhã vào phòng, nhảy lên giường, hỏi: “Chuyện gì.”

“Mảnh vỡ Địa Thư của ta bị trộm rồi.”

Lập tức mang chuyện mình như thế nào gặp được Thiên Diện Nữ Tặc, như thế nào bắt nhầm Dung Dung cô nương, nói cho Kim Liên đạo trưởng.

“Sau khi mảnh vỡ Địa Thư nhận chủ, người ngoài không thể nhìn thấy truyền thư, cũng không lấy ra được thứ bên trong. Ngươi có thể yên tâm.” Mèo mướp rất trấn định.

“Vậy khi ta từ trong tay ngươi có được nó, là vật vô chủ?”

“Bị đạo thủ Địa tông lau đi dấn ấn rồi.”

Hứa Thất An gật gật đầu, việc này hắn sớm biết, “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi truy hồi mảnh vỡ Địa Thư đi.”

“Theo ta.”

Mèo mướp nhảy xuống giường, lao khỏi phòng, Hứa Thất An sau khi đuổi theo ra, phát hiện nó ngồi xổm trên lưng ngựa, nghiêng đầu, lẳng lặng chờ đợi mình.

Đạo trưởng vì sao không hành động bằng thân thể? Cho dù nhập vào mèo là sở thích, nhưng bây giờ là đi làm chính sự... Chẳng lẽ với lão mà nói, thân thể xuất động cùng nguyên thần xuất động không có khác nhau?

Ôm nghi hoặc, Hứa Thất An cởi cương ngựa, sờ sờ mặt con ngựa cái nhỏ, thầm nhủ tủi thân và uất ức để nam nhân khác cưỡi một lần.

Cọc cọc cọc...

Con ngựa cái nhỏ chạy như điên ở trên đường rộng, người đi đường tự giác tránh lui, không có người nào không có mặt chặn ở giữa đường.

Đây là một niên đại người nhường xe.

“Rẽ trái!”

Mèo mướp bỗng nhiên nói.

Hứa Thất An quay đầu ngựa lại, khống chế con ngựa cái nhỏ hoàn thành phiêu dật đẹp mắt, chuyển hướng bên trái.

Ở dưới Kim Liên đạo trưởng chỉ huy, Hứa Thất An từ bắc thành chuyển tới đông thành, tới bên ngoài một khách sạn, Kim Liên đạo trưởng nói: “Mảnh vỡ Địa Thư ở ngay bên trong.”

Lúc lão nói chuyện, Hứa Thất An cảm giác được một cảm giác như huyết mạch nối liền, huyền ảo vô cùng, rõ ràng cảm ứng được vị trí mảnh vỡ Địa Thư.

Mảnh vỡ Địa Thư cùng kí chủ ở trong khoảng cách gần, có thể sinh ra giao cảm.

...

Trong phòng nào đó của khách sạn.

Nữ tử trang điểm đậm, có một đôi mắt hạnh thật to, sóng mắt mềm mại đáng yêu ngồi ở bên cạnh bàn, một tay chống má, một tay thưởng thức tấm gương ngọc thạch nhỏ.

“Vì sao không thể sử dụng bảo bối này?”

Dung Dung cô nương giả đánh giá mảnh vỡ Địa Thư, nó nhìn qua thường thường không có gì lạ, nhưng làm truyền nhân duy nhất của Đạo môn (chữ Đạo 盗này mang ý nghĩa trộm cắp), nàng đối với bảo vật có trực giác sâu sắc.

Sưu tầm bảo bối, là kỹ năng thiên phú của đệ tử Đạo môn.

Mặt gương có rất nhiều hoa văn kỳ quái, hộp, ngân phiếu, nỏ quân đội, nén bạc... Nàng bằng vào kinh nghiệm “tầm bảo” nhiều năm, rất nhanh có phán đoán:

Đây là một pháp bảo nhỏ máu nhận chủ, hơn nữa tự mang công năng trữ vật.

Trong lòng “Dung Dung” cô nương lập tức nóng lên, không ngờ thả lưới một lần vớt lên nhiều cá lớn như vậy, chẳng những được một món bảo bối, bên trong còn có một khoản tài phú lớn.

“Như thế nào mang đồ bên trong lấy ra...”

Dung Dung giả cầm mảnh vỡ Địa Thư, gõ mặt bàn rầm rầm rầm.

Pháp bảo cần nhỏ máu nhận chủ, nàng chưa bao giờ gặp, đối với nó bó tay mà không có cách. Đương nhiên, có một nguyên tắc là không thay đổi, phàm là pháp khí trữ vật, chỉ cần hủy diệt pháp khí, vật phẩm chứa đựng ở bên trong sẽ tự động rơi ra.

Nhưng đây là một pháp bảo nhỏ máu nhận chủ đó, giá trị khó có thể đánh giá, khẳng định không thể làm chuyện mổ gà lấy trứng.

Đột nhiên, cửa phòng gõ vang “thùng thùng”.

“Ai?”

“Dung Dung” cô nương nhíu mày hỏi, nàng chưa gọi tiểu nhị đòi nước ấm, tiền thuê nhà cũng trả đầy đủ.

“Kiểm tra nước.” Bên ngoài truyền đến tiếng nam nhân.

Nghe được thanh âm này, sắc mặt “Dung Dung” cô nương biến đổi hẳn, không chút suy nghĩ, nắm lên tấm gương ngọc thạch nhỏ nhét vào túi, đứng dậy cất bước, lao về phía cửa sổ.

“Rầm!”

Nàng mở ra cửa sổ, đang muốn từ nơi này đào tẩu, lại thấy bên cửa sổ có một con mèo mướp ngồi, con ngươi màu hổ phách âm u nhìn nàng.

Đại não “Dung Dung” cô nương như bị đinh thép cắm vào, xé rách linh hồn. Nàng ôm đầu, kêu rên ngã ngồi xuống đất.

Cửa phòng bị đẩy ra, Hứa Thất An một tay ấn đao sải bước chân lục thân bất nhận, tiến vào phòng.

Mèo mướp cũng từ bên cửa sổ nhảy vào phòng.

“Quả nhiên là ngươi!”

Hứa Thất An rút ra hắc kim trường đao, đặt ở cổ “Dung Dung” cô nương, hầm hừ nói: “Thiên Diện Nữ Tặc.”

“Đại nhân, ngài đang nói cái gì?”

“Dung Dung” cô nương đảo đôi mắt linh động, tựa như đang tự hỏi đối sách.

Hứa Thất An vươn tay, nhẹ nhàng chộp một phát, mảnh vỡ Địa Thư từ trong lòng “Dung Dung” cô nương bay ra, tự động rơi vào trong tay hắn.

“Dung Dung” cô nương “Nha” một tiếng, đưa tay muốn giữ lại, nhưng cổ tê rần, nàng buồn bực từ bỏ tính toán.

Nam nhân này chiến lực cường hãn, mười mình cũng không đủ người ta chém một đao.

Kiểm tra một lần mảnh vỡ Địa Thư, xác nhận vật phẩm bên trong chưa mất đi, Hứa Thất An thở phào, tảng đá lớn trong lòng theo đó rơi xuống.

Vàng bạc cùng ngân phiếu trong gương chính là toàn bộ gia sản của hắn, gia sản tới thế giới này nửa năm, dãi nắng dầm mưa, thật không dễ gì mới gom góp được.

Đều là tiền lấy vợ đấy.