Nhà del Miro không chỉ nắm giữ tiềm lực tài chính kinh tế của vương quốc này, họ còn là những người được phép tham gia vào chính trị, bàn bạc những công việc quốc gia đại sự, thậm chí còn có thể nhúng tay vào chuyện tôn giáo. Sở dĩ có vế cuối là vì với tiềm lực kinh tế của họ, gia tộc này đã từng đóng góp không nhỏ cho việc xây dựng trung tâm tôn giáo của kinh đô. Trước khi di dời về vùng quê, nhà del Miro cũng đã nắm giữ khá nhiều địa điểm mà sau này, họ trả lại cho chính phủ hoặc là sung vào công quỹ cho người dân. Nhờ việc này mà có rất nhiều dân thường đã có việc làm, nên sự tín nhiệm của công dân vô sản đối với nhà del Miro là rất lớn. Tôi thường hay đùa một cách nhạt nhẽo với bản thân, rằng cụ cố tổ đã né được một viên đại bác to tổ bố khi tham gia vào kế hoạch xây dựng và quy hoạch thành phố cũng như đóng góp vào các mặt an sinh xã hội bằng tiền túi của gia đình. Có thể kho báu của nhà del Miro không chất thành đống thành đống như những nhà bá tước khác, chúng tôi cũng gọi là đủ sống, và hơn hết là dễ có được sự tín nhiệm của người dân khi tranh cử, nhất là ở phạm vi kinh đô. Lỡ như sau này người dân mà có nổi dậy đi nữa, chúng tôi cũng không phải lo quá mức vì không ăn chặn hết đường sống của họ.
Nhà thờ trung tâm mà nhà del Miro xây, thực chất là một nhánh khác của tôn giáo chủ đạo trong vương quốc này. Nhánh này được gọi là Mật Lệnh Thiên Đàng (Order of Paradiso), và nó vốn đến từ ý tưởng xây dựng một tôn giáo khác của vị vua thứ tám trong vương triều này. Luật của tôn giáo không cho phép vợ chồng ly dị, nhưng sau khi ông lên và cải cách bộ luật cho dân chúng, ông đã đi từ những luật đã cắm gốc rễ sâu trong đạo và cải biên chúng. Không được nhà thờ chấp nhận, nhà vua đã thành lập nên một nhà thờ và một nhánh tôn giáo riêng, mà ban đầu người dân ở kinh đô là tín đồ chính. Với nhánh này, ông tuyên bố từ nay trở về sau hoàng gia sẽ theo nhánh này và làm việc theo luật riêng, không còn chịu sự quản thúc của nhà thờ cũ. Đến thời của Oscar, đã có hai cuộc thánh chiến trải qua (mặc dù chúng thiên về chiến tranh tư tưởng hơn là chiến tranh vũ trang)
Nhưng hình như không phải ai trong nhà del Miro cũng theo đạo. Bề ngoài thì là có, nhưng tôi đã để ý rằng phòng Oscar cũng như mấy chỗ thư phòng hoặc phòng làm việc không có mô típ gì thể hiện người trong nhà này thờ phụng một đấng tối cao như Chúa. Trong số các trang sức mà ông bà bá tước lẫn Oscar sở hữu, chỉ có một số ít món đặc biệt là có chữ thập để mặc khi ra ngoài vào dịp lễ, như cách họ thể hiện sự kính trọng đức tin. Tôi cũng không có vấn đề gì với điều này, nhưng cũng ngạc nhiên là họ thoải mái với tôn giáo ra phết. Luciano, ngược lại, sống trong một gia đình khá mộ đạo. Khi cậu đến ở lại dùng bữa với nhà chúng tôi, cha sẽ phải cầu nguyện trước thì cậu mới chịu động muỗng nĩa vào súp và bánh mì. Nhà thờ gần nhất dinh thự nhà cậu cũng không phải ở rất gần, nhưng Luciano vẫn sẵn sàng đi xa chỉ để đến nghe giảng vào cuối tuần, trong khi tôi dành thời gian ấy để đọc sách.
...****************...
Khi đến nhà thờ để xem xét tình hình trong một buổi lễ Chúa Nhật, tôi vô tình ngồi cạnh một chàng trai đeo kính với vẻ ngoài nghiêm túc, thậm chí là hơi cứng nhắc. Dù cậu ta là người đến sau, thậm chí còn nhẹ nhàng và lịch sự hỏi tôi rằng chỗ bên cạnh đã có ai ngồi chưa, tôi vẫn có cảm giác như mình mới là kẻ xâm phạm vào không gian riêng tư của cậu.
Có lẽ giờ đây đầu óc tôi đã bị ảnh hưởng bởi Oscar nhiều hơn, vì tôi phải mất một lúc mới nhớ ra cậu trai này là ai. Đây chính là vị học giả Ernest Woods, người đầu tiên tôi chọn route trong con game otome này. Ernest đeo một cặp kính dày cộm, nói năng thì giọng nhẹ nhàng mà lại đầy hàm ý móc mỉa châm chọc, nhưng khi yêu lại trở thành một gã đàn ông khá là được. Cậu ta có thể đọc vị người khác, nên đã sớm chán ngán việc phải đối mặt với những điều giả dối thông thường trong giới học giả. Người ta sẽ cho rằng những kẻ truy tìm tri thức là người cuối cùng có thể dính tới mấy chữ “sân si”, nhưng đó đích xác là những tội lỗi mà giới học giả mắc phải. Không phải lúc nào họ cũng là cộng đồng của những người đáng kính yêu thích kiến thức và truyền đạt chúng - xét cho cùng, học giả cũng chỉ là con người, và con người thì có đủ thể loại. Để sinh tồn, Ernest cũng phải dựng cho mình một cái vỏ bọc như thế. Những người chơi game không có vấn đề gì với tsundere, thậm chí hình như anh chàng này còn hay đứng top các bảng xếp hạng nhân vật do cái gap moe (khoảng cách giữa mặt thể hiện dữ dội và tính cách thật có những nét đáng yêu) quá đỉnh của anh chàng. Suốt buổi giảng đạo, cậu chẳng nói lấy một lời, chỉ yên lặng nghe như nuốt lấy từng từ từng chữ mà đức cha giảng giải. Cả lúc hát thánh ca, giọng hát trầm, ấm của cậu ta cũng vang lên thật rõ ràng, như một con chiên ngoan đạo đích thực.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà thờ, chúng tôi đã trông thấy một chú mèo con lông vàng. Ngay lập tức, vị học giả chỉnh tề là Ernest cũng ngồi thụp xuống, vẫy vẫy tay ra hiệu cho chú mèo lại gần. Con mèo nhỏ đó cũng là một sinh vật thân thiện, bởi vì nó cứ thế mà tiến đến bên chúng tôi, vừa đi vừa hét thật to bằng cái giọng chí choé của một con mèo con.
“Cậu thích mèo sao?”
”Thích lắm. Mèo không giả dối như người, cũng không nịnh người như chó. Nếu chúng không thích thì chúng sẽ không tới.” Ánh mắt sắc lẹm sau cặp kinh cũng trở nên dịu dàng hẳn đi. Nhưng rồi, nhận ra mình vừa mới trả lời một kẻ lạ mặt, anh chàng quay lưng ra sau, giật thót.
“A, cậu là cái người lúc nãy ngồi cùng băng ghế...”
“Tôi là Oscar. Oscar del Miro.” Tôi vội giới thiệu trước, không quên chìa một tay ra cho người ta bắt lấy. “Rất vui được gặp cậu.”
“Del Miro? À. Thành viên gia tộc của mặt trời.”
“Cậu cũng biết sao?”
“Chí ít tôi cũng nên biết về lịch sử của thành phố nơi mình đang sống.” Ernest đẩy gọng kính.
“Cậu là một học sinh à?”
“Vâng. Tôi được đến trường hàng ngày là nhờ có quỹ khuyến học của nhà del Miro, xin cảm tạ ngài.” Nói đến đó, Ernest lập tức quỳ xuống trước mặt tôi, khiến tôi phải vội vàng đỡ cậu dậy.
“Ấy, ấy đừng, tôi với cậu ngang nhau mà, đừng có quỳ nữa, đứng lên giùm tôi đi.”
“Chẳng hay hôm nay ngài Oscar đến đây có việc gì không ạ? Cho phép tôi thắc mắc, có phải việc liên quan đến nhà thờ hay không?” Ernest không do dự mà nhìn mặt tôi hỏi thẳng.