Để nói về vương quốc nơi tôi và các nhân vật khác sinh sống, có thể dùng từ “bình yên” cũng không sai. Đức vua, cha của Alistair, cũng được xem như là một vị minh quân. Ông có cách trị vì được lòng dân, thứ được thể hiện rõ trong mỗi dịp lễ hội. Muốn biết tình hình một đất nước như thế nào, chỉ cần nhìn vào người dân của đất nước ấy. Tuy là một chế độ quân chủ phong kiến như thế này thì cũng khó lòng mà giữ được triều đại quá lâu (nếu như quý tộc cứ mãi nắm hơn mười phần trăm tài sản và của cải trên cả vương quốc), nhưng tính đến hiện tại, xét theo tình hình chung thì mọi thứ đều ổn.
Theo mạch sự kiện chính, người bạn đồng hành lâu nhất của nữ chính sẽ là một chàng trai tên Darion, con trai một bá tước. Chuyện cũng sẽ chẳng có gì, nếu như Darion không phải đứa con trai ngoài giá thú của nhà vua. Thời còn trai trẻ, vị vua đáng kính ấy đã từng có con với một người phụ nữ ở tầng lớp thương nhân, nhưng vì không muốn nó trở thành vết nhơ trong lịch sử trị vì của ông mà thái hậu ngày đó đã bắt con mình không được đưa đứa bé vào cung. Con trai nhà vua sau này đã được đưa cho bá tước Villeneuve nuôi, may mắn là được gia đình ông này đối xử khá tốt. Vì thế nên Darion cũng mang trong mình một trái tim vị tha, thương người, có thể làm một nhà quý tộc ít có khả năng bị bắt bỏ tù trong trường hợp người dân đứng lên cách mạng như thời vua Louis XVII. Nếu làm vua, có lẽ anh ta sẽ rơi vào hai trường hợp: một là vị vua anh minh được mọi người tín nhiệm, hai là một vị vua có phần ba phải, không quyết liệt. Một cái hại của tính vị tha là đôi lúc con người ta trở nên ba phải, và Darion nếu không biết làm việc mạnh tay hơn thì cũng sẽ dễ rơi vào trường hợp ấy.
Tôi không có ấn tượng lắm với Darion, bởi lẽ những chàng trai cắt tóc quá ngắn vốn đã không phải gu từ đó đến giờ. Tôi chỉ ngạc nhiên khi biết được cú plot twist nhè nhẹ về việc con vua biến thành con tử tước, và thế là hết.
Nhưng rồi chính mắt tôi lại được trông thấy một Darion bằng xương bằng thịt đang ngồi ngay trước mặt mình. Có lẽ do đã trở thành người của thế giới này nên mắt nhìn người của tôi cũng thay đổi, nhưng không hiểu sao bây giờ trông Darion lại đẹp trai hơn người trong kí ức của tôi. Sống mũi cao, mái tóc màu gỗ gụ được hất lên, và đôi mắt màu xanh y hệt mắt Alistair. Phải rồi, mắt của anh ta và Alistair y hệt nhau. Alistair tuy quảng giao nhưng lại giấu trong hành vi đầy những ẩn ý, cả hai người đó đều sở hữu một kiểu không khí khó đoán và bí ẩn, có lẽ vì đều xuất thân là con cái hoàng tộc. Dòng máu cao quý chảy trong người Darion khiến anh trông rất đoan chính, tôi thầm nghĩ.
Lúc này đây, Darion đang ngồi đối diện tôi vì những chuyện hệ trọng có liên quan đến đất của gia đình anh. So với thế lực lớn mạnh hơn hẳn của nhà del Miro, tử tước Villeneuve dầu có nhiều đất cũng không thể nào gọi là ngang hàng được.
“Ngài Oscar…”
“Đừng thêm chữ ngài vào, anh lớn hơn tôi mà. Cứ gọi “Oscar” là được rồi.”
“Tôi không dám.”
“Vậy thì vào vấn đề chính đi, đừng lề mề quy củ xã giao mãi thế.”
“Vâng. Chẳng là, nhà chúng tôi có một số đất trống vẫn chưa được canh tác, nay tôi muốn hỏi ngài Oscar có muốn cùng hợp tác canh nông trên những khoảng đất ấy hay không.”
“Chỉ có vậy thôi sao?”
“Chỉ có vậy.”
Tôi biết anh ta đang muốn nhờ vả điều gì. Darion muốn nhà tôi cho phép anh chàng “mượn” nông dân để họ giúp canh tác và trồng trọt trên đất nhà anh. Tất nhiên, đối với một người đã từng chơi qua game thì tôi biết rằng Darion là người tốt và sẽ không đối xử tệ bạc với họ, nhưng cũng phải tỏ ra chần chừ một chút để người ta thấy mình cũng không phải kiểu cừu non nhẹ dạ cả tin. Tôi ngả người ra sau, hơi nhíu mày, bày ra bộ mặt trầm ngâm suy tư. Bây giờ suy đi tính lại, cho người ta mượn nhân công nhà mình thì chắc chắn cũng phải đòi chia một phần lợi nhuận có được từ ruộng nhà anh ta. Tôi có thể dùng lợi nhuận đó, một phần để làm tiền lương cho nông dân, phần còn lại đem đi đầu tư để lãi mẹ sinh lãi con. Chẳng phải thế là hời nhất sao? Ai cũng hiểu. Ngồi thẳng người dậy, tôi nhìn Darion, tay xoa xoa cằm:
“Được thôi… nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì ạ, thưa ngài?”
“Như bao chuyện làm ăn, lần này là ta cho anh sử dụng nhân công của mình, nên ta phải kí một bản hợp đồng làm ăn trước khi có thể tiến triển xa hơn được nữa.”
“Tôi hiểu.”
“Và điều kiện của ta nằm ở đây: bản hợp đồng này sẽ được soạn ra bởi ta. Mọi điều khoản ta sẽ cố gắng làm sao cho đáp ứng những yêu cầu cũng như đảm bảo quyền lợi của hai bên, không ai thiệt hơn ai. Thế nào?”
Thấy Darion có vẻ ngần ngừ trước đòn phủ đầu của mình, tôi lại từ tốn thêm vào:
“Anh có thể không kí.” Tôi nghiêng đầu. “Đó hoàn toàn là quyền của anh. Ta không hề, và cũng không muốn bắt ép anh kí vào một thứ bản thân không mong muốn.”
“Không phải là tôi không muốn kí…”
“Thế thì tốt quá rồi còn gì. Đừng lo, trong vòng một hai ngày tới ta sẽ cố gắng hết sức để soạn cho xong bản hợp đồng này. Tiền trao cháo múc, có hợp đồng cũng dễ nói chuyện hơn vì sẽ không ai thất hứa ai được mà, anh thấy có đúng không?”
Dùng những lời lẽ tưởng chừng là những chuyện phải đạo mà ai cũng hiểu, tôi đã thành công dụ được Darion nghĩ rằng mình buộc phải kí hợp đồng này. Một tử tước không được làm quá bổn phận của mình mà “ép” một bá tước, anh ta chỉ có thể “đàm phán”, nhưng nó cũng chỉ có hiệu quả khi Darion trên cơ tôi. Trong lòng cũng có chút tội lỗi khi bản thân tự biến mình thành kẻ dồn ép người khác vào chân tường, nhưng trong giới quý tộc tôi cũng chỉ có thể làm đến thế.
“Thôi được. Tôi sẽ kí hợp đồng với ngài Oscar.”
“Thế, khi viết xong, ta sẽ gửi hợp đồng cho anh nhé. Con dấu và chữ kí của ta thì đảm bảo uy tín.”
Những lời cuối, tôi cố tình nói như thế để Darion có thể tự hiểu rằng “đừng có mà nghi ngờ ta nữa”. Quan sát biểu hiện của anh ta từ nãy, tôi vẫn chưa thấy Darion có vẻ gì là muốn lùi hẳn về sau. Ngược lại, anh ta còn đưa tay ra cho tôi bắt lấy với một vẻ cương liệt, đầu ngẩng cao đầy tự hào. Quả nhiên, không dễ gì bắt nạt được con cái hoàng gia.
“Tôi rất mong chờ sự hợp tác của chúng ta. Cả bây giờ, vả cả trong tương lai về sau.”
“Ngài Oscar tuổi hãy còn nhỏ mà đã có phong thái cao quý như một bá tước đích thực.” Trước khi rời đi, Darion còn nở một nụ cười với tôi. Tiễn anh ta ra xe ngựa, tôi còn nhìn theo một lúc rồi mới quay trở vào nhà. Quả nhiên… không thể xem thường gã đàn ông này được. Trong ráng chiều, cỗ xe ngựa của nhà quý tộc trẻ tuổi ngày một xa dần, trước khi khuất bóng sau những rặng thông xanh rì.