“Tôi đến đây theo một lời mời, cậu chỉ cần biết thế là được.” Tôi đã nói đến đấy rồi thì việc còn lại của Ernest là tự suy ra, không phải tọc mạch chõ mũi vào những chuyện tôi làm. Cậu ta cũng đủ thức thời để hiểu ý trong cách tôi giữ giọng mình đều đều, liền lập tức hạ giọng, “Là tôi vô lễ, mong ngài thứ tội.”
“Thôi, không sao, người trẻ ai chẳng có lúc xúc động quá. Cậu Ernest chẳng qua cũng chỉ thích tìm hiểu thôi mà.“ Thấy tôi đổi sang nét mặt vui vẻ hơn, cậu chàng cũng thở ra một hơi. “Cậu có hay đi nhà thờ không?”
“Dạ thưa… thú thực là tôi không thường đi lắm.”
“Trường cậu, ta nhớ là không phải trường nội trú mà nhỉ? Hay là có lí do gì khác?”
“Tôi thường dành thời gian nghiên cứu hơn. Tôi đến nhà thờ là để thực nghe, thực thấy, và thực nghiệm. Phải có thực nghiệm thì mới hoàn toàn thấu cảm được thông tin. Đó là cách học mà tôi đã từng được dạy ạ.”
Những lời này nếu dám nói với người khác thì sẽ bị xem là vô thần. Ernest như một chú chim sống trong lồng - cậu ta không có kinh nghiệm thực tế về thế giới bên ngoài nhiều như mấy con cáo già còn lại trong con game này. Bằng chứng là ở cách ăn nói - thể hiện sự hiểu biết rộng, nhưng không thể hiện một cái đầu óc nhanh nhạy để xử lý tình huống. Tôi ngẫm nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng đi đến kết luận:
Sau này phải giao cậu ta cho Alistair mới được, tôi nheo mắt.
“Thôi, đã sẵn gặp nhau một lần, để ta đãi cậu một bữa vậy. Có được không? Xem như cảm ơn cậu vì đã khiến ta cảm thấy vui vẻ.”
“Tôi xin phép từ chối. Bản thân tôi vẫn chưa làm được việc gì xứng đáng cho ngài, làm sao có thể tản nhIên nhận lễ như thế? Xin hãy để một dịp khác, khi chúng ta tái ngộ. Đến lúc đó cũng chưa muộn.
Hoá ra cậu chàng cũng không ngốc lắm. Cũng biết là không ai cho không cái gì, một bữa ăn lại càng không.
...****************...
“Tôi mới kiếm ra được thằng nhóc hay lắm, Alice ạ.”
“Tôi sẽ thoải mái hơn nếu cậu không gọi tôi là Alice đấy. Nhưng thôi, nói nhanh đi nào. Cậu tìm ra cái gì rồi?” Hoàng tử đặt tách trà xuống bàn. Bởi là người gửi lời mời từ đầu nên tất nhiên, cậu chàng đã chuẩn bị cho tôi không biết bao nhiêu là bánh và trà. Oscar không thích ăn kẹo, trừ một số loại như caramel và chocolate, nên trên bàn cũng ít có mấy món đó. Tống một cái bánh dâu vào miệng xong, tôi đáp:
“Ở quận Orvid gần nhà thờ trung tâm, có một thằng nhóc tên là Ernest Woods, đi học ở trường công lập gần đó.”
“Ừm. Và thằng nhóc này có gì đặc biệt mà cậu lại phải kể cho tôi nghe đến vậy?”
“Thằng nhóc này rất có năng lực. Rất là thông minh. Chỉ có điều nó hơi khờ… tôi muốn giao nó cho cậu, để cậu quản thúc và đào tạo nó.”
“Cậu muốn tôi làm giáo viên á?” Đôi mắt xanh ngọc bích của Alistair mở to đến mức dường như tôi có thể thấy cả ảnh phản chiếu của mình trong đó.
“Không, tôi chỉ muốn cậu nhận nó làm thư đồng hoặc đại loại vậy thôi. Tôi sẽ sắp xếp để nói chuyện với cha mẹ hoặc người giám hộ của nó.” Ernest là trẻ mồ côi. Kì thực chẳng có cha mẹ nào ở đây cả. Trông thấy vẻ mặt vừa khó hiểu vừa có phần khó chịu với mi mắt giật giật của Alistair, tôi vội thanh minh:
“Alice… tôi biết việc cậu phải chống đỡ một mình chẳng lấy gì làm dễ chịu cả. Cậu cũng không thể tới thăm tôi mãi được, cậu cũng biết rồi mà. Chi bằng để thằng nhóc kia ở bên cậu, để nó giúp đỡ cậu một tay. Nó sẽ là cầu nối cho hai chúng ta.”
“Nhưng nếu những người khác đàm tiếu thì sao?”
“Cứ bảo nó là người hầu do tôi dâng lên. Người hầu của một gia đình quý tộc thường có lai lịch trong sạch mà.”
Ngẩng lên khỏi tách hồng trà sóng sánh, tôi mới nhận ra Alistair đang nhìn mình từ nãy đến giờ. Hơi không thoải mái, tôi nuốt khan, trước khi lên tiếng:
“Alistair à…”
“Ơi?”
“Hay là cậu không muốn? Nếu cậu không muốn thì cứ nói một tiếng…”
“Không, không. Tôi muốn mà. Ừ… nhưng đề nghị này hơi bất chợt, nên…”
Không đợi Alistair nói hết câu, tôi đã quỳ xuống bên chân cậu ta, đặt hai tay cậu trong tay mình mà nắm chặt lấy một cách chân thành.
“Hoàng tử Alistair. Tôi sẽ tuyệt đối không làm gì gây hại đến người và thanh danh của người. Xin hãy hiểu cho rằng những gì tôi làm cho người đều là vì vinh quang tuyệt đối, vì sự trung thành của một người bạn.”
Ánh mắt Alistair gợn sóng. Trong thoáng chốc, tôi thấy như thể cậu chàng đã chực rơi nước mắt.
“Thôi…. Thôi được rồi. Tôi nhận. Cậu không cần phải làm đến thế đâu, Oscar…”
Hài lòng, tôi quay trở về ghế của mình, lại một lần nữa tầm mắt hai chúng tôi ngang nhau. Đi sóng đôi, Alistair dắt tôi đến nhà ăn, phòng tắm, cho tôi hưởng hết mọi đặc ân đáng ra chỉ dành cho người của hoàng tộc. Nhưng dân chốn này được cái hiếu khách, và hoàng gia càng buộc phải làm gương, nên việc chiêu đãi Oscar đến tận răng cũng là lẽ thường. Cậu mời tôi ở lại phòng khách trong cung điện, nhưng ban đêm vẫn đặc biệt tự mình ghé thăm tôi. Có lẽ đó là một đặc ân, tôi không biết, nhưng trong khoảnh khắc trời nhá nhem tối ấy mà vẫn còn phải nghe bạn mình luyên thuyên thì quả nhiên là tôi cũng buồn ngủ đến díp cả mắt. Ngủ trước hoàng tử như thế thì quả là thất lễ, nhưng tôi không ngăn được bản thân mình. Alistair, trong sự cao hứng khi có tôi đến thăm, đã không ngăn được những câu chuyện bất tận của cậu. Dường như cậu chẳng bao giờ dứt chuyện.
Ấy thế là, trong tiếng Alistair thủ thỉ nói chuyện, mắt tôi dần trở nên nặng trĩu. Những con cừu nối đuôi nhau nhảy trên cánh đồng toàn nắng và gió, cỏ trải dài xanh mướt đến vô tận, và giọng của vị hoàng tử của tôi cứ vang lên đều đều bên tai.