Xuyên Không Thành Nam Chính Otome Game

Chương 12: Gặp gỡ nữ chính




Sau những ngày mùa hạ nóng nực mà tôi và Luciano làm một chuyến ra bến cảng cùng nhau, lá đỏ cũng đua nhau rơi thành thảm. Trong tiết trời se lạnh ấy, những cơn gió cũng mang đến phước lành cho tôi.

Cuối cùng tôi cũng gặp được nữ chính Viridia.

Biết là với tiến trình này thì hơi lâu thật, nhưng vẫn phải ghi nhận. Từ nay sẽ bắt đầu cuộc chiến tình ái dài hơi giữa tôi và thiếu nữ này.

Bạn thân mến của tôi, có lẽ bạn sẽ cho rằng với tư cách là tâm hồn của một người phụ nữ, tôi sẽ hiểu rõ tâm tư của nữ chính hơn những đối tượng cưa cẩm khác…

Thì bạn đúng rồi đó, xin chúc mừng. Tôi chẳng có gì để tặng bạn cả. À thì có mấy câu bông đùa tào lao ba hoa xích tốc, nhưng mà chắc bạn cũng chẳng cần tốn thời gian nghe đâu.

Trong game, Oscar gặp Viridia lần đầu là trong một bữa tiệc, khi cô nàng chạy trốn khỏi những quy tắc ngầm, khỏi những khuôn mặt tươi cười mà không ai biết ý định thật sự bên dưới chúng là gì. Viridia không phải kiểu người hướng ngoại - thực vậy, dù cô có thể xã giao và trò chuyện cùng mọi người khi cần, nhưng về bản chất cô ấy chỉ có thể nạp đầy năng lượng khi ở một mình, hoặc ở bên một đôi người gần gũi và thân thiết nhất với cô. Không biết có phải dụng ý của nhà phát hành hay không, nhưng một nhân vật nữ như thế này dễ khiến người chơi - vốn được mặc định là nữ - đồng cảm. Tôi cũng đã thấy những người phê bình rằng Viridia ngại ngùng, nhưng cá nhân tôi thì thấy thế cũng chẳng có gì là quá ngại như họ nói.

Theo những gì tôi nhớ, Oscar và Viridia gặp nhau chính thức lần đầu tiên cũng trong những bữa tiệc này. Từ khi gia nhập giới thượng lưu, gia đình cô ấy cũng muốn kiếm cho con một tấm chồng tốt nên đã đưa đi đủ loại tiệc, trừ tiệc mặt nạ. Nhưng nói thực thì cả tôi hay nhân vật playboy (mà tôi không rõ đến khi nào mình mới gặp) là Caelan Valois đều sẽ không dám đụng tới tiệc mặt nạ, bởi đó là nơi truy hoan hợp pháp. Ở những bữa tiệc ấy, quy định duy nhất chính là “không có quy định nào cả”, một việc mà các nhà quý tộc ra vẻ đạo mạo sẽ cho rằng thật thô thiển. Nhưng mấy ai biết, chính mấy ông già đó mới là người sốt sắng tham gia những bữa tiệc ẩn dưới mấy lớp mặt nạ ấy nhất.

Nãy giờ có lẽ tôi đã mang chuyện đi hơi xa rồi thì phải. Nói tóm lại, nếu tôi và Viridia gặp nhau càng sớm thì càng tốt. Thời hạn cho sự kiện gặp gỡ đầu tiên đã sắp hết thời hạn, nếu tôi không gặp cô ấy, e là sẽ có chuyện.

...****************...

Cầm trên tay ly nước hoa quả được lên men một phần mà người phục vụ mời, tôi bắt đầu đi chào hỏi những người tham dự tiệc. Thay vì đi với Luciano, lần này tôi phải tự lo cho bản thân. Ở đây có đủ mọi tước vị, nên để nhớ hết được phần lớn tôi cũng phải cảm ơn trí nhớ của Oscar. Có những khuôn mặt cũ, lâu năm, có cả những khuôn mặt mới, nhưng không đâu có được gương mặt người phụ nữ tôi vẫn hằng tìm kiếm. Đã uống cạn hơn nửa ly rồi mà người vẫn không thấy đâu, tôi bắt đầu hơi hoảng. Đêm còn dài, nhưng cũng không loại trừ được khả năng người ta bỏ về trước… dù làm vậy là cũng cực kì thất lễ đối với các quy chuẩn xã giao thời bấy giờ.

Bỗng, một vạt váy thấp thoáng lướt qua mắt tôi. Tà váy màu kem cùng mái tóc hơi xoăn nâu hạt dẻ này, chẳng có lẽ…

Tìm ra rồi.

Cáo từ với những người đang vây quanh mình để hỏi chuyện về dinh thự del Miro, tôi lập tức đuổi theo cô gái mà mình đã trông thấy. Không sai, quả thực là cô ta. Trong game gốc, Oscar cũng đã trông thấy Viridia mệt mỏi tại bữa tiệc, khi cô ấy đang mặc trên mình chiếc váy màu kem với hoa văn chìm xinh xắn. Sự ngọt ngào và dịu dàng ấy là thứ gây ấn tượng với biết bao nhiêu chàng trai và làm người ta có cảm giác muốn được nâng niu cô, dù lúc này cô hãy còn là một viên ngọc thô chưa được người ta mài dũa. Dần dần, qua bao thử thách, va đập, cô mới trở thành một viên đá quý toả sáng hơn bất cứ ai.

Và Oscar, dĩ nhiên, là nhân tố không thể thiếu trên tiến trình giúp Viridia đạt đến vị trí đó.

Một cô gái mang giày cao gót không thể nào chạy nhanh hơn người đàn ông mang giày da được, dù có là ở thế giới nào cũng vậy. Chẳng mấy chốc mà tôi đã đuổi kịp cô nàng.

“Tiểu thư Viridia!”

“A… xin lỗi. Anh biết tên tôi sao?”

“À, thì cô có một cái tên khó quên đến vậy mà. Sẽ thật đáng trách nếu tôi không thể nhớ được một con người gây ấn tượng đến vậy.” Tôi chìa tay ra để cô ấy đặt tay mình lên. “Xin tự giới thiệu, tôi là Oscar del Miro, con trai độc nhất của bá tước del Miro.”

Mắt Viridia mở to, xem chừng rất ngạc nhiên.

“Oscar sao? Tôi đã nghe người ta nói về anh, khá nhiều.”

“Thật à? Nói xấu hay nói tốt?”

“Hầu hết là những lời có cánh.”

“Hầu hết thôi á?” Tôi bật cười.

“Tôi chỉ có thể nghe đến đâu thì biết đến đấy thôi. Qua những gì tôi nghe người ta nói, anh là một quý ông lịch thiệp, chu đáo và rất khôn ngoan.”

“Tôi rất vui nếu được khen lịch thiệp và chu đáo, nhưng phần sau không dám nhận đâu.”

”Tại sao?”

“Ở cái tuổi này hiếm ai khôn ngoan lắm.”

Có lẽ câu đùa nhạt nhẽo vừa rồi của tôi cũng đã đủ gây ấn tượng với thiếu nữ trước mặt. Viridia khẽ chớp chớp mắt. Nhìn gần mới biết, khuôn mặt của cô được trang điểm nhẹ, đủ để khoe ra những đặc điểm ưu tú nhất. Đôi mắt và hàng lông mi cong, má hơi tròn (của một đứa trẻ chưa lớn hẳn), mái tóc được búi thành búi đơn giản và trang trí bằng trang sức bạc… quả thực, bạc rất hợp Viridia. Tôi chưa bao giờ nghĩ nghĩ vàng sẽ hợp với những đặc điểm của cô gái này.

“Nhưng ngài Oscar, có thể cho tôi biết sao anh lại có nhã hứng muốn trò chuyện cùng tôi được không?”

“Vì tôi biết cô đang buồn chán. Những kẻ chán nản với việc xung quanh mình, dù có giấu giỏi đến mấy, đều có cùng một kiểu mặt.”

Viridia gật gù.

“Thế anh có chán không?”

“Tất nhiên là có. Tôi đã ngấy đến tận cổ mùi nước hoa của các quý bà và mùi sáp vuốt tóc của các quý ông rồi. Ý là, từ hồi còn ở bộ phận kinh… à ờ, nhầm, từ hồi nhỏ tôi đã không thích rồi.”

Không biết có phải tôi đang hoa mắt hay không, nhưng hình như Viridia vừa mới nheo mắt lại trong phút chốc. Trông cô nàng như đang suy xét điều gì đó vô hình trên cổ áo tôi.