Từ sau lần diện kiến Alistair trên kinh thành, tôi đã cố gắng truy tìm bằng được địa chỉ của trại trẻ mồ côi nơi Ernest ở. Nó không thuộc về nhà thờ, vậy nên cũng không dưới quyền quản lý của nhà del Miro, khiến tôi mất thời gian tìm ra tung tích của cậu chàng hơn một chút. Quản lý trại trẻ của cậu ta, trong kí ức của tôi về con game này, là một người đàn ông già, ăn mặc đơn giản nhưng rất lịch sự và chỉnh tề. Sau một hồi nói chuyện, ông cũng đồng ý cho tôi gặp Ernest, đứa mà ông nói là “sáng dạ và ham học hỏi một cách hiếm có”.
“Ernest ơi.” Người quản lý trại trẻ đến gõ cửa phòng. “Có người muốn gặp con này.”
Cẩn thận và dè dặt, Ernest mở hé cửa để xem vị khách không mời mà tới này là ai. Khi nhận ra đó là chẳng ai khác ngoài tôi, cậu không giấu nổi vẻ ngạc nhiên qua cặp kính gọng tròn.
“Là ngài sao?”
“Con quen ngài Oscar đây sao, Ernest?”
“Ơ, dạ… cũng không phải là… cũng không hẳn là quen ạ. Con chỉ tình cờ gặp ngài ấy trong một lần ra ngoài thôi.”
“Mời ngài Oscar đến phòng khách. Ernest, con phải tiếp đón ngài ấy cho thật chu đáo đó. Nhớ lấy, hiếu khách là truyền thống của chúng ta.”
“Con biết rồi.”
Khi đưa tôi vào phòng khách, căn phòng có vẻ như là nơi được trang trí khá nhất trong nhà trẻ này, Ernest tự tay làm mọi thứ từ pha trà cho đến dọn chỗ và đưa bánh lên. Tuy có hơi lóng ngóng - vẻ lóng ngóng của một người không quen làm công việc này - cậu cũng nhớ kĩ từng bước từng bước nhỏ khi tiếp đón tôi. Sau khi dọn bàn trà lên đầy đủ, lúc bấy giờ Ernest mới ngồi xuống cạnh tôi.
“Xin thứ lỗi, có lẽ những thức này sẽ không hợp khẩu vị của ngài lắm.” Cậu chàng liếc về phía đĩa bánh scone với kem đông và mứt dâu, nhưng tôi cứ thế tự nhiên mà dùng dao phết kem với mứt lên bánh. Phải nói, trà của cậu chàng pha cũng rất vừa vặn.
“Không, được đấy chứ.” Tôi tặc lưỡi. “Trà cũng ngon. Có ai dạy cậu làm không?”
“Dạ… có ông tôi. Và tôi cũng đi học lỏm từ nhiều chỗ khác nhau.”
“Cậu gọi ông ấy là ông chứ không phải cha à?”
Ernest xoay người, vẻ không thoải mái. Trông cậu như muốn đổi sang một tư thế khác, nhưng vì sợ thất lễ trước mặt khách mà đã ngồi ngay ngắn trở lại. .
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
“Tôi cũng từng có cha mẹ. Và tôi chỉ có một người cha, cũng như một người mẹ duy nhất… nên tôi thấy… việc gọi người khác là cha hay mẹ giống như đang bất kính với họ.”
“Có chính kiến đấy. Mà thôi, dông dài đủ rồi. Hôm nay ta tới đây không phải chỉ là để ăn chực bánh scone và nói chuyện tào lao với cậu, chắc cậu cũng đã sớm hiểu ra rồi.”
“Vâng. Tôi cũng đang thắc mắc vì sao ngài lại phải cất công đến tận đây chỉ để gặp tôi.”
“Cậu nghĩ sao về việc làm công cho giới quý tộc?”
“Làm công cho một gia đình quý tộc ấy ạ?”
“Đại loại như vậy. Ta muốn cậu…” Tôi nhìn thẳng mắt cậu ta. “Trở thành người bên cạnh hoàng tử.”
CẠCH, tiếng cái nĩa rơi trên sàn vang lên. Tay run run, Ernest hỏi lại tôi:
“Thật sao ạ?”
“Ừm. Ta sẽ không đùa giỡn những chuyện hệ trọng như thế này, cậu có thể tin vào điều đó.”
Ernest dường như vẫn không tin được vào tai mình. Cậu ta cứ ngồi lẩm bẩm “làm việc… cho hoàng tử…”. Tôi chỉ có thể để yên cho cậu ta ôm lấy đầu mình với vẻ khó tin như thế suốt một lúc, trước khi vỗ đầu cậu chàng:
“Thôi, đừng có hoảng hốt nữa, rồi nó cũng sẽ sớm trở thành sự thật của cậu thôi. Chấp nhận từ giờ đi là vừa.”
“Nhưng ngài… ngài Oscar… hoàng tử nào cho gọi tôi thế ạ?”
“Là Alistair.”
“Giữa muôn vàn những ứng viên khác tiềm năng hơn, tại sao ngài ấy lại chọn tôi?”
“Vì ta đã đề cử cậu cho cậu ấy.”
Ernest vẫn nhìn tôi không chớp mắt. Hay là mình nhìn nhầm người? Nhưng phán đoán của tôi… của Oscar… của tôi không thể sai được. Ernest đã là người thích hợp nhất cho vị trí này.
“Nếu cậu không muốn lãnh thì cứ nói ta. Nhưng mà…. Người tài như cậu, đối với cơ hội hiếm có như thế này, nếu không chớp lấy thời cơ thì thật - là - đáng - tiếc.” Tôi nói chậm rãi, nhấn mạnh từng từ như đang đung đưa một miếng mồi ngon trước mặt chú mèo nhỏ. Ánh mắt từ lâu đã không còn tia sáng của Oscar dường như cũng loé lên với hi vọng. Cậu ngước nhìn tôi, dõng dạc tuyên bố:
“Tôi xin nhận lấy sự tín nhiệm của ngài. Xin hãy để tôi được phụng sự hoàng tử… và tôi sẽ không khiến ngài phải thất vọng.”
Vậy là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ đưa Ernest tới chỗ của Alistair, giúp cậu ta đến gần hơn với route của bản thân và nữ chính Viridia. Xin lỗi nhé Alistair, đành phải lợi dụng cậu lần này rồi. Trong mạch truyện chính của game, nữ chính Viridia được gặp Ernest cũng là vì cậu ta là người bên cạnh Alistair. Họ gặp nhau trong ngôi trường nơi các vương công quý tộc đi học, và Ernest đã giúp đỡ cô nàng Viridia khi đó vẫn còn thiếu kiến thức và ngây thơ vô cùng, theo sự phân phó của trường (do điểm lễ nghi của cậu cực kì cao). Cậu cũng chính là người đã dạy cô khiêu vũ bất kể có vào route của ai đi nữa, và mặc dù lúc dạy Ernest có vẻ bất lực và có chọc Viridia để bù cho việc mình phải dạy đến bở hơi tai, dường như cậu ta đã trông chờ vào việc mình được Viridia mời đến bữa dạ vũ của trường - sự kiện quan trọng giúp tăng tình cảm giữa các nhân vật với nhau. Thực ra, là một người lớn tôi cũng không hiểu tại sao đám trẻ con lại đặt nặng chuyện đến mấy tiệc khiêu vũ chia tay của trường đến vậy, nhưng có lẽ cái đó gọi là khoảng cách thế hệ.