Sau lần gặp nhau ấy, tôi còn gặp được Viridia khoảng hai lần nữa. Gặp nhau ba lần ở những bữa tiệc như thế hẳn là định mệnh. Trong bữa tiệc thứ ba, cũng là sự kiện nơi Viridia và Oscar bắt đầu tạo cảm giác “gặp một lần, nhớ nhung nhau cả đời”.
“Oscar ạ… tôi có cảm giác anh cũng như tôi, nên tôi sẽ nói luôn tại đây. Nghe xong, nếu anh hiểu thì tốt, còn nếu anh thấy như tôi đang nói khùng nói điên gì đó thì cứ phớt lờ đi cũng được.”
Nghe Viridia nói thế, trong lòng tôi không tránh khỏi lo lắng. Lại chuyện gì nữa đây? Sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra cho cô nàng này chứ hả…?
“Thực ra… tôi từng là một người đàn ông. Tôi biết anh sẽ sốc và nghĩ tôi kì quặc, nhưng xin hãy nghe tôi nói trước. Tôi vốn đến từ một thế giới khác, một thế giới mà con người ăn mặc khác hẳn, cũng có những truyền thống hay là thói quen khác với nơi này. Ở đó không có quý tộc, cũng không có sự phân chia giai cấp.”
“Tôi xin lỗi vì tự dưng lại nói mấy chuyện không đâu như thế này. Nhưng tôi đã nói rồi, anh hoàn toàn có thể quên đi hoặc phớt lờ tôi luôn cũng được. Nhưng tôi hi vọng chúng ta vẫn có thể làm bạn với nhau như thế này.”
Cha… mẹ ơi…
Còn gì kinh khủng hơn thế này nữa.
Hoá ra chúng tôi đều đã bị lừa! Nàng thơ Viridia, người nắm giữ chìa khoá đến với hạnh phúc trong thế giới này, lại cũng là một người xuyên không giống tôi, chưa kể gốc người ta lại còn là đàn ông nữa. Ngẩn tò te, cả người tôi như hoá đá trước sự tuyên bố thẳng thừng của cô gái xinh đẹp đang nắm chặt lấy tay mình. Không biết là vị thần hài hước nào trên kia đã cho rằng để một người đàn ông tái sinh vào thân xác phụ nữ và để một người phụ nữ tái sinh vào thân xác đàn ông là ý hay. Nếu tôi biết thì sẽ lập tức vặt cổ ông ta như vặt cổ gà, chắc vậy. Mà không biết đến lúc đó tôi có còn sức để vặt cổ nổi không, hay tôi sẽ quá oải chè đậu với những thứ vớ vẩn mà mình phải trải qua để đến được happy ending nữa.
“Anh quên chuyện này đi cũng được. Xin lỗi vì đã khiến anh…”
“Không, không…” tôi ôm mặt, thở dài. “Cảm ơn vì đã cho tôi biết, cô Viridia. Hay tôi phải gọi là “anh” nhỉ.”
“Gọi là cô đi… dù sao tôi cũng đã trở thành phụ nữ, anh cũng là đàn ông, gọi nhau bằng giới tính cũ nghe cứ ngường ngượng thế nào ấy.”Viridia thông minh đã sớm hiểu ý tôi. Hai kẻ xuyên không ngồi cạnh nhau, ngại ngùng.
“Coi bộ cô còn giỏi làm phụ nữ hơn cả tôi nữa đó.” Tôi khoanh tay nhận xét. Cử chỉ của nàng rất chi là thanh nhã, chuẩn một người con gái có học xuất thân từ gia đình quyền quý.
“Anh cũng… ra dáng đàn ông lắm đó.” Viridia dè dặt khen.
“Hừm, cảm ơn.” Tôi lắc đầu cười, một nụ cười chua chát biết mấy. Viridia cũng ngước mắt lên nhìn - với ánh nến hắt lại từ phòng khiêu vũ, lớp trang điểm của cô cũng trở nên dịu đi.
“Cô dễ thương thật. Giữ liên lạc với tôi nhé? Dù sao thì…”
Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu, Viridia đã vội kêu khẽ “Cúi xuống!”, rồi ấn đầu tôi núp sau cây cột bên cạnh.
“Có người đi qua à?”
“Ờ. Nam nữ thụ thụ bất tương thân, anh biết rồi đó. Hai chúng ta mà bị bắt gặp ở đây, gặp riêng nhau thế này thì có bao nhiêu cái miệng cũng không bào chữa được. Nhất là tôi lại còn là phụ nữ nữa.”
“Là phụ nữ, à…” Tôi bất giác đưa tay lên miệng như đang ngậm điếu thuốc trên mồm. Cũng chính lúc này đã khiến tôi nhận ra tay mình trống trơn.
“Anh hút thuốc sao?” Viridia nhìn tôi với vẻ dò xét.
“Ờ. Hồi còn làm nhân viên, tôi cũng có hút đôi chút, nhưng không tới nỗi nghiện như Akutagawa đâu. Ở đây người ta toàn hút tẩu… mà tôi không quen được với vị thuốc lá đậm đến vậy.”
“Nghe anh nói thế thì tôi cũng chỉ hiểu đôi chút thôi. Tôi không hút. Bị bạn dụ một lần hồi đại học là đã tởn tới già rồi.”
“Hay vậy. Ở văn phòng cũ của tôi cũng có một cậu y chang cô đó. Bị mấy thằng bạn xấu chơi hồi đại học rủ hút một lần, ho sặc sụa cái rồi thôi, không hút nữa.”
“Anh làm ở văn phòng nào? Mà không, anh làm ở công ty nào chứ?”
“Phòng kinh doanh của XXX Inc.”
“Thế thì không phải tôi rồi. Tiếc nhỉ, cứ tưởng gặp người quen.” Viridia khoanh tay, lắc đầu tiếc rẻ.
“Nếu mà trùng hợp đến thế thì cũng ảo thật.”
“Ừm ừm. Nội việc cả hai chúng ta cùng là người từ trái đất chuyển sinh vào đây đã là kì quặc rồi.”
Nghe cô ấy nói đến thế, tôi cũng chẳng biết đáp lại gì hơn.
“Làm bạn nhé?”
“Đương nhiên. Nhưng mà… cô không sợ chúng ta làm sai gì đó trên tiến trình này sao?”
“Làm sai là sai gì?”
“Biết đâu, vì cuộc nói chuyện này mà hai chúng ta khiến cho cốt truyện của game lệch đi… mà còn nữa. Cô, ờm… cô vốn là đàn ông mà phải không? Cô không có vấn đề gì với việc những nhân vật nam kia có tình cảm với mình chứ?”
“Hở… không. Tôi không nghĩ mình có vấn đề gì đâu. Là nam hay là nữ, chỉ cần yêu thương tôi là đủ.” Viridia cười tít mắt. Sự đáng yêu này chắc chắn đủ khiến cho bất cứ ai trông thấy cũng phải xiêu lòng.
“Vậy thì tốt rồi. Tôi cứ lo là cô sẽ thấy khó chịu, nhưng nếu cô cởi mở được vậy thì tốt.”
“Anh thì sao? Trước đây anh cũng từng là phụ nữ đó, không có vấn đề gì với việc đối tượng của mình là nữ chứ hả?”
“Không hề. Tôi cũng như cô thôi, nam hay nữ gì cũng được, miễn họ yêu thương tôi thật lòng.”
“Quả là đồng loại ha.” Viridia bật cười.
“Nhưng mà… để xuyên không vào được đây tức là cô phải có biết về game này từ trước rồi chứ nhỉ. Rốt cuộc là…”
“Tôi có chơi game.” Người bên trong Viridia không giấu diếm gì mà gật đầu cái rụp. Tôi cũng chẳng lấy thế làm ngạc nhiên, chỉ gật đầu theo một cách cứng nhắc mà thôi.
“Cô thích ai?”
“Darion.”
“Ái chà, gu của mấy anh đàn ông là một người bro mà các anh có thể cùng làm việc và cùng dựa vào à?” Tôi khích. Nhưng Viridia chỉ cười.
“Nói anh nghe, thực ra tôi chơi route của Oscar đầu tiên đó.”
“Ồ?”
“Ừ, Oscar mới là gu tôi. Tôi thích tóc đỏ lắm. Tôi cũng đã nghĩ hay là mình cứ nhắm vào Oscar… nhưng đáng tiếc Oscar lại là đồng loại của tôi, cùng là những kẻ xuyên không tới đây. Vậy nên tôi từ bỏ rồi, anh đừng lo.”
“Viridia cũng là gu tôi mà.” Tôi nhẹ giọng. “Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.”
“Nên thế.” Rút từ trong túi xách ra một ly champagne, Viridia uống cạn cả hơi. Ngồi ngắm cô nàng, tôi cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ cho một chuyện tình với người con gái xinh như mộng mà mình đã vẽ nên trong đầu…