Xuyên Đến Là Để Tìm Chết.

Chương 14: Anh trai giá đáo.




Tân Hoạt nhìn hai người đối diện, bình tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.

Có trời mới biết giây phút này trong lòng cô rối rắm như thế nào, cố kiềm chế xúc động nhất thời trong lòng, dù kiềm chế bao nhiêu thì lòng cô cũng nhảy loạn xạ như con nai nhỏ xiêu vẹo chạy vòng tròn không có hồi kết.

Từ lúc đó cô đã đúc ra một châm ngôn: “Không nên chạy trong lúc cúp điện, thực đe dọa cái mạng nhỏ nha.”

Tân Hoạt cắn môi, bất giác thấy chột dạ.

Ngay sau đó lại vội lắc lắc đầu, rõ ràng cô không làm sai, không việc gì phải chột dạ.

Đúng, chính là như vậy.

Sau khi tự an ủi bản thân một hồi, cuối cùng cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ đến tình huống ban nãy của mình…

“Là anh. Sao lại sợ như vậy, em gái bị ai ức hiếp sao?” Tiêu Ngôn đỡ người trong lòng đứng thẳng dậy, chính mình cũng theo chuyển động mà đứng lên, ánh đèn điện thoại của cô gái nhỏ vẫn đang chiếu sáng, chiếu thẳng vào mắt hắn, làm cho hắn có chút không thoải mái, chầm chậm nheo mắt lại, giải trừ bớt ánh sáng trắng chói mắt đó. Nhờ ánh sáng yếu ớt phát ra từ điện thoại, hắn có thể nhìn rõ được mặt cô lúc này, con ngươi đen láy trong suốt trợn to, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt như được phủ lên một lớp mật mà căng bóng phô trương muốn vẽ vòng tròn O, khịt khịt cái mũi, da thịt non mịn nhăn lại ngay sóng mũi cực kì đáng yêu, mái tóc ướt dính trên bờ má hồng hào, ngay lúc này từ xinh đẹp cũng không đủ hình dung nhan sắc của cô nữa rồi.

Giọng nói của hắn đều đều phối hợp với không khí tối tăm, vì một khoảng trống không có vật cản trợ giúp cho âm thanh đó truyền đi xa hơn, từ từ chìm vào trong màn đêm, âm lượng trầm thấp bí ẩn đan xen sự đùa cợt không chút đứng đắn.

Thấy bộ dạng cái gì cũng không hiểu của hắn thành công khơi dậy cơn tức giận của cô. Hiện giờ trong nhà chỉ có hai người, nói xem là ai ức hiếp cô?

Hai từ “em gái” của hắn theo lời nói cô mà thốt ra, điệu bộ tự nhiên của hắn đủ làm cho người ta căm phẫn.

Em gái cái khỉ.

Ai là em gái của hắn.

Tân Hoạt đưa tay chỉnh lại mái tóc ẩm ướt chưa được sấy khô của mình, ban nãy chuyển động không quy củ khiến cho nó rối lên, xù xù trông thật dễ thương, cô vuốt vuốt vài sợi tóc mai bám trên má, luồn nó ra đằng sau tai, con ngươi đen láy trong màn đêm trợn to, trừng người đàn ông đối diện như nhím xù lông.

Khi nãy cô chỉ là bị tập kích bất ngờ mới thốt lên như vậy.

Cô thấy mình trừng một lúc lâu mà người đàn ông kia cũng không thèm để ý, tầm mắt lại không nhìn đến mặt cô, nghi hoặc chuyển tầm nhìn theo ánh mắt của hắn.

Chỉ thấy tầm nhìn của hắn chuyển đến trên ngực mình, một mảnh xuân tình mơ hồ lộ ra trong lớp vải trắng thô dày, bầu ngực no đủ thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp áo, vì cử động mạnh mà lớp áo nhăn nhúm lại một khúc, sợi vải tán loạn, cong lên thẳng xuống hiện ra cảnh xuân vô ý, căng tròn, trắng ngần dụ dỗ người khác phạm tội.

“Anh… anh biến thái…” Cô vội vàng kéo lại lớp áo tắm, tức giận càng thêm bùng phát. Người này cư nhiên lại ăn đậu hũ của cô. Sống hai kiếp rồi cô cũng chưa từng thấy người nào mặt dày như vậy.

Tiêu Ngôn thấy cảnh xuân vui thích của mình bị che đi, trong mắt lộ ra tia bất mãn, con ngươi sâu thẳm càng thêm tối tăm, hắn nuốt một ngụm nước bọt, yết hầu di chuyển lên xuống đầy gợi cảm. Cảnh đẹp trong đầu làm hắn càng thêm khó chịu, cố gắng quên đi, lại không nỡ quên đi. Thật là một con người rối rắm.

“Còn không phải em tự lộ ra, thấy em có thành ý như vậy, anh chỉ là đáp lại thành ý của em mà thôi.” Mặt dày nói, bộ dáng điếc không sợ súng của hắn thật gợi đòn.

“Tạch.” Đúng lúc cánh cửa phía sau một lần nữa mở ra, trùng hợp đèn trong nhà cũng bật sáng, nội thất trong nhà một lần nữa được ánh đèn rọi qua, sáng trưng cả căn phòng, thân hình hai người dưới ánh đèn lộ ra một cao một thấp hòa hợp, Triệu Manh Manh từ ngoài cửa thay dép đi vào, không ngẩn đầu lên đã bắt đầu líu lo: “Tiểu Hoạt, mình về rồi đây, cậu lại đàn một bản dương cầm cho…” mình nghe đi. Chưa nói hết câu đã bị một bóng dáng cao lớn làm cho khiếp sợ, tự động ngậm chặt miệng mình, quy củ đứng ngay cửa lớn mắt trừng to.

Giây phút này nó dường như không tin tưởng vào thị lực của mình.

Tự niệm chú trong đầu, là ảo giác, là ảo giác, ảo giác thôi. Làm sao nó lại thấy anh trai mình đáng kính của mình ở đây được, tất cả chỉ là ảo giác, là ác mộng thôi.

Nó ngây người một hồi, từ trong miệng cứ a a mấy tiếng đầy đau khổ, không biết định nói cái gì, đợi tới khi hai người trong phòng khách cảm thấy đủ lâu rồi định mở miệng kéo hồn nó quay về thì nó chợt giật phắt người, thăm dò: “Anh trai?”

Người đàn ông lớn lên đầy phong tình, khuôn mặt đẹp trai một cách hoàn hảo này là anh trai của Triệu Manh Manh.

“Ừ.” Hắn lười biếng nhả ra một chữ, lười để ý đến sắc mặt biến hóa của em gái mình, gương mặt kia sợ hãi đến trắng bệch, vui mắt.

Đùng, đùng, đùng.

Triệu Manh Manh hóa đá, cảm thấy trên người như bị sét đánh, hệt như có một dòng điện chạy dọc qua cơ thể.

Là thật!!!

“Tạch. Bốp.” Tiếng động lớn vang lên, trong phòng không còn thân ảnh nhỏ bé của nó nữa, nhanh như chớp nó đã dùng năng lực hết sức bình sinh của mình mà phi ra cửa, không thèm đổi giày, đôi dép ở nhà lẹp xẹp chạy như bay ra ngoài, lực đạo vô cùng lớn, cô còn không biết nó có thể chạy nhanh như vậy. Chẳng lẽ là có ý định thi chạy điền kinh? Tốc độ như vậy cô tin chắc rằng có thể đạt giải quán quân.

“Anh làm cái gì để cậu ấy sợ như vậy?” Tân Hoạt sắc mặt khó coi, nghi ngờ mở miệng. Trong đầu cô đã hiện lên hàng loạt hình ảnh dụ hoặc cấm trẻ em nhìn thấy. Chậc chậc, không phải là loạn luân đấy chứ, thật thú vị, thật kích thích.

“Bỏ cái suy nghĩ đen tối đó. Anh cái gì cũng không có làm.” Tiêu Ngôn thở dài, xoa xoa đầu cô, mái tóc mượt mà tạo nên xúc cảm mềm mại, hắn vô ý xoa thêm vài cái. Dùng đầu ngón chân cũng biết trong đầu cô gái lúc này không có ý tốt gì, vội vàng chối bỏ, muốn giết chết ý nghĩ tối tăm của cô từ trong trứng nước.

Thật ra hắn cũng không hiểu vì sao Triệu Manh Manh lại sợ hắn như vậy. Thật oan uổng, cái gì hắn cũng không có làm nha. Ức hiếp em gái không có nằm trong sở thích của hắn, đừng buộc hắn vào tình huống trái với luân thường đạo lý như vậy.

Tân Hoạt bĩu môi xem thường không muốn tin, né đầu mình ra, cả người cũng xê dịch kéo dài khoảng cách giữa hai người, mái tóc ướt đẫm của cô đã khô được một chút, bị người đàn ông kia xoa mà càng thêm rối hơn. Tân Hoạt bất giác xê dịch ra, làm cho tay của Tiêu Ngôn đặt ở đầu cô bỗng rơi trên không trung, lúng túng.

Cô đưa tay vuốt lại tóc mình ở trong lòng thầm mắng Tiêu Ngôn tổng cộng một ngàn không trăm chín mươi tám lần, không có gì đặc biệt, chỉ là lười phải mắng tiếp. Từ khi nào cô và hắn đã thân thiết như vậy rồi? Bọn họ chỉ mới gặp có một lần khi Triệu Manh Manh đi xem mắt thôi. Này này, đừng có thấy sang mà bắt quàng làm họ.

Không có cửa nhé.

Sau một khoảng thời gian dài, Triệu Manh Manh cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, run lẩy bẩy đi vào trong nhà, một cái nhìn cũng không có dũng khí đưa lên, cúi đầu thật thấp uể oải, chậm rì rì bước vào.

Lúc này Tân Hoạt đã thay quần áo khác, mặc trên người áo tắm cô không được thoải mái lắm, thay vào bộ quần áo ngủ tơ tằm mát mẻ, tâm tình cô cũng tốt hơn rất nhiều. Tóc đen đã được sấy khô tùy ý xõa xuống rơi trên vạt áo cô, xinh đẹp vạn lần.

Cả ba người nghiêm túc ngồi ngay bàn của nhà bếp, từ từ tiếp thu mọi chuyện.

“Tiểu Hoạt, Tiểu Hoạt… cậu ngẩn ngơ cái gì đó?” Triệu Manh Manh đang ngồi đối diện quan sát cô một lúc lâu, thấy cô không đáp lại mình, bèn thấp giọng nhỏ nhất có thể, như muỗi kêu mà gọi Tân Hoạt, vì giọng bị đè nén quá mức mà nhỏ đến khó tin, gió thổi qua liền không nghe thấy. Nhưng bấy giờ cả ba đang ngồi trong phòng kín, không có gió, không một ai phát ra âm thanh, ngoại trừ tiếng hít thở, cư nhiên giọng của nó truyền đi rõ ràng, đường đường chính chính lọt vào tai Tân Hoạt và Tiêu Ngôn.

“Tớ nói cậu nghe, anh trai tớ rất… đáng sợ đó… ở nhà anh ấy…” Triệu Manh Manh càng đè thấp giọng lẩm bẩm, cái đầu đen nghiêng về một phía nói với cô, nhưng ánh mắt lại quan sát Tiêu Ngôn, sợ hắn phát hiện ra bản thân đang nói xấu hắn.

Nhưng Triệu Manh Manh thực sự thất bại, lời nói của nó không một vật cản trở thuận lợi lọt vào đôi tai tinh xảo của Tiêu Ngôn.

Đồng loạt Tân Hoạt và Tiêu Ngôn cùng phóng ánh mắt tới, bày tỏ trong mắt như: “Câm miệng.” cả hai đều không muốn nghe những lời dư thừa kia, bọn họ không có kiên nhẫn tám chuyện ở đây.

Bỗng chốc cảm thấy địa vị trong căn nhà này của Triệu Manh Manh thực thấp. Nó ngoan ngoãn giảm bớt sự tồn tại của mình, từ nhỏ nó đã là gan bé, không chọc nổi hai vị la sát kia.

Hắn nhíu mày, trầm mặc suy nghĩ.

Trong căn phòng đầy ánh điện ấm áp, cả ba người tuân thủ im lặng, theo quy tắc một chữ cũng là vàng.

“Tay em khỏi rồi nhỉ?” Hắn là người đầu tiên lên tiếng phá tan không khí trống trãi này.

Thấy lớp băng trắng trên tay cô đã được tháo, thời gian buổi xem mắt kia trôi qua rất lâu rồi. Hắn nhiều công việc, không nhớ rõ là bao lâu, chỉ là hình như rất lâu rồi chưa nhìn thấy cô. Lần này mẹ nhờ hắn đem đồ đến cho nó, mới được gặp lại cô. Đối với cô em gái gặp mình là chạy này hắn không thiết tha gì mấy, ngược lại hứng thú với cô gái quấn băng trắng thấm máu lần đầu tiên nhìn thấy hơn.

Tân Hoạt lâm vào trạng thái đăm chiêu, chưa kịp nghĩ hắn đang nói đến vấn đề gì thì Tiêu Ngôn lại tiếp tục: “Đừng để bị thương nữa, tay sẽ không đẹp. Chỉ là anh cũng không chê em.”

Tân Hoạt và Triệu Manh Manh giống như bị sét liên tiếp đánh vào. Triệu Manh Manh trong lòng càng hoảng sợ hơn, nói thật lần đầu tiên nó nghe thấy giọng nói dịu dàng đến nỗi muốn chảy ra nước của anh nó, nói không hoảng sợ là giả. Sợ hãi quá đi… Lần lượt những kí ức ác mộng chạy dọc qua đầu Triệu Manh Manh, những lần hắn dùng ánh mắt như muốn đóng băng người khác nhìn nó, bây giờ như bị lửa thiêu biến.

“Còn đến lược anh chê? Liên quan gì đến anh… Hừ.” Tân Hoạt bướng bỉnh ngẩng đầu, đáp lại nhàn nhạt nhưng đủ khiến Triệu Manh Manh ở bên cạnh run lên. Nó cả đời này cũng không dám trả lời lại hắn như thế đâu. Thầm ở trong lòng đem Tân Hoạt ngưỡng mộ một hồi lâu, quả nhiên là fan não tàn của cô. Tân Hoạt thật oách.

“Hửm…” Tiêu Ngôn sảng khoái ra vẻ người lớn không chấp trẻ nhỏ, dùng giọng mũi đáp lại, “Sau này sẽ liên quan đến anh.”

Sau khi đưa đồ mẹ Triệu gửi cho Triệu Manh Manh xong, hắn cũng rời khỏi biệt thự. Thực sự thì hắn cũng không muốn đi, bất giác nhớ đến núi công việc còn chưa xử lí xong đầy ngán ngẩm, khởi động xe rời đi.

“Tại sao anh trai cậu lại có chìa khóa nhà?” Tân Hoạt suy nghĩ một lúc cũng không thể giải đáp, cô nhớ lúc hắn bước vào nhà không có cản trở gì, tự nhiên tiêu soái như nhà của mình mà bước vào, nhà cô khóa cửa cẩn thận, nếu không có chìa khóa sẽ không vào được.

Từ người cô toát ra một loại khí thế muốn giết người.

Một...

Hai...

Ba...

Triệu Manh Manh nhanh như cắt co giò chạy lên trên phòng mình, đóng cửa cái “rầm” sợ hãi khóa chặt cửa phòng. Khí thế của hai người này thật đáng sợ, mỗi ngày đều đem loại khí thế này ra uy hiếp, đe dọa nó, cái mạng nhỏ này của nó biết làm sao giữ đây.

Nó thề, không phải nó cố ý đưa chìa khóa cho Tiêu Ngôn đâu. Thật đấy, nó là bị ép.