Hôm nay là ngày tới quét dọn.
Cô thuê người quét dọn theo ca, mỗi ngày đều có người đến, nhưng mỗi hôm ba, năm, bảy sẽ thay một đợt, nói chung những người đến quét dọn thay phiên theo ca của mình mà đến. Lúc đầu cô định thuê rất nhiều người, sau đó nghe Triệu Manh Manh nói chỉ cần mười người là đủ, nên cuối cùng cô cũng chỉ thuê có mười người một ngày.
Mười cô giúp việc.
Ai ai cũng xinh đẹp.
Thật giống như cô thuê người là vì nhan sắc chứ không phải vì kinh nghiệm.
Thật kích thích.
Nhưng tất cả người trong căn nhà này đều là nữ, kích thích đó đột nhiên biến mất tăm.
Lương cô trả rất cao, nên mấy cô giúp việc này cũng nhiệt tình mà làm. Làm việc cho cô không sợ bản thân thiếu thốn về tiền của. Ngày đầu tiên khi đến làm, Tân Hoạt cũng muốn thể hiện sự đối đãi long trọng của mình nên đã thưởng cho các cô ấy tiền lương bằng một tháng lương bình thường. Trong lòng mấy cô giúp việc đều có suy nghĩ: “Tiểu thư ngầu quá đi mất.”
Lại trong giây phút Tân Hoạt không hề hay biết, cô lại nhận thêm được một đám fan não tàn của mình.
Dù cho Tân Hoạt hay Triệu Manh Manh có dễ tính, thì mấy cô giúp việc này cũng tận tâm tận lực mà hoàn thành công việc của mình, chắc do công ty đào tạo có tiếng tâm và uy tín đào tạo ra nên như thế. Từ sớm đã tới quét dọn.
Biệt thự rất lớn, dọn dẹp có chút vất vả.
Cũng may là có nhiều người, thời gian cũng không kéo dài tới chiều tối được.
Người dọn dẹp hay được gọi là hầu gái trong miệng Tân Hoạt, tưởng tượng ra khung cảnh các cô gái xinh đẹp mặc đồ hầu gái cứ như được lạc vào thế giới thần tiên. Rất tiếc, Tân Hoạt cũng không quy định trang phục đi làm gì mấy, họ luôn mặc đồ của công ty.
Một tiếng động vang lên như một bản nhạc, thật ra không phải là bản nhạc gì cả, chỉ là tiếng chuông cổng ở bên ngoài vang lên theo nhịp điệu. Cô hầu gái nhỏ nhất nhìn những người còn lại đang bận rộn công việc, nghĩ tới hai tiểu thư đang còn say giấc ở trong phòng, nhanh chóng đi đến ấn vào cái màn hình nhỏ ở cửa.
Giọng nói nhỏ nhẹ: “Có chuyện gì thế?” Nhìn qua màn hình là một người đàn ông, đầu hắn ta đội nón của một công ty nào đó, phía sau hắn còn có một xe tải nhỏ chở đồ. Cô hầu gái nghi hoặc nhìn hắn đầy khó hiểu.
“Chúng tôi ở công ty IM chuyển đàn đến cho cô Tân Hoạt. Xin mời kí nhận và lấy hàng.”
Người đàn ông bị đánh giá cũng bình tĩnh, nhìn vào chỗ phát ra âm thanh, trầm tĩnh nói giọng đều đều, gương mặt đàng hoàng không có gì lạ cả.
“Đợi một chút.”
Cô hầu gái nhỏ có chút lo lắng, vì vậy suy nghĩ một chút rồi xoay người đi lên trên cầu thang, quyết định hỏi Tân Hoạt về chuyện này. Không có cô chủ, cô ấy không thể tự quyết định cho người lạ vào nhà được. Đứng ở cửa phòng Tân Hoạt đầy trầm tư, cuối cùng cũng nuốt nước miếng gõ gõ cái cửa.
“Ừm?” Cô gái trên giường trở trở mình, vùi đầu sâu vào trong gối, lười biếng phát ra âm thanh.
“Tiểu thư, có người nói chuyển đàn đến cho cô. Không biết cô có mua đàn hay không, nên em mới lên đây hỏi ý kiến một chút.” Cô gái nhỏ cắn cắn môi, hơi sợ sệt.
Tân Hoạt ở trên giường lớn theo quán tính gật gật đầu, mặc dù không ai nhìn thấy, hành động của cô đầy vẻ ngốc ngếch, có lẽ là do chưa tỉnh ngủ, cô phát ra giọng mũi, nũng nịu nói: “Ừm, là tôi mua mau cho khiêng vào đi, đặt giữa phòng khách.”
Sau khi cô hầu gái nhỏ nhận lệnh liền đi xuống cầu thang. Cô gái nhỏ lúc này đang nhắm mắt lại đột nhiên mở to mắt, nhắm đi nhắm lại vài lần, Tân Hoạt bỗng dưng tỉnh ngủ, thần trí mơ hồ vừa rồi cũng tỉnh táo hơn. Tân Hoạt mới ngồi thẳng dậy, vươn vai vài lần. Đôi chân trần thon dài ló ra khỏi giường, chạm xuống đất. Cái lạnh lẽo thấm vào trong chân bất giác làm cho cô rùng mình, nhanh nhẹn nhấc chân lên, xỏ vào đôi dép cá mập yêu thích ở bên cạnh. Mang dép “lẹp xẹp” đi đến kéo màn lớn, giây lát sau cả phòng đã không còn sự tối tăm ban nãy, thay vào ngập tràn ánh sáng, nhìn như vậy cô mới hài lòng đi vào phòng tắm.
Lúc sau cô mới thỏa mãn mà đi ra ngoài.
Giờ này không còn sớm lắm, đã trưa rồi.
Tối qua cô cày phim thần tượng đến khuya mới ngủ, hôm nay dậy khá muộn. Không nghe thấy tiếng lảnh lót của Triệu Manh Manh, chắc là nó cũng chưa dậy nỗi.
Xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, tỉnh dậy rồi có chút đói bụng.
Buổi sáng cô không ăn, buổi trưa cũng bỏ, bây giờ trưa gần chuyển sang chiều rồi, thời gian trôi qua nhanh thật. Cô đi vòng qua phòng Triệu Manh Manh, muốn đánh thức nó dậy, cũng trễ rồi, nếu còn ngủ nữa sẽ bỏ bữa mất. Tốt nhất vẫn nên kêu cho có lệ, bằng không lúc nó tự tỉnh dậy lại lải nhải vì sao cô không gọi nó nữa.
“Triệu Manh Manh, tỉnh dậy.”
Gõ gõ cửa phòng vài cái, nghe thấy bên trong có tiếng động cô mới gật gù rời đi.
Phòng khách bây giờ đã có cái đàn piano chiếm một không gian, đàn piano mới toanh sừng sững đứng yên, trông thật đẹp mắt.
Tân Hoạt lướt qua nó, đôi tay thon dài chạm nhẹ lên phím đàn, từ đàn phát ra âm thanh du dương. Cô rất muốn chơi một bản nhạc ngay lập tức, nhưng vì cơn đói giày vò nên đành tạm gác ý nghĩ đó lại.
Chui vào trong nhà bếp, cô híp mắt nhìn đồ ăn nóng hổi được đặt trên bàn lớn, ba món mặn một món canh thu hút mắt nhìn, ngửi thấy mùi hương thơm phứt bụng cô reo lên đầy biểu tình.
Lúc cô ngồi ăn được một lát thì Triệu Manh Manh mới từ trên lầu đi xuống, lạch bạch chạy đến bên bàn ăn lấp đầy cái bụng.
Sau khi ăn xong, hai người no nê chán chê nằm trên sofar của phòng khách. Bấy giờ nó mới để ý thấy cây đàn piano đen tuyền, trên thân đàn còn khắc hai chữ màu trắng công phu, nó nhìn hai chữ đó một lúc lâu, là tên của cô “Tân Hoạt” khắc công phu và đẹp mắt nhưng có chút khó đọc.
“Tiểu Hoạt, cậu biết chơi đàn sao?”
Tò mò thật.
Tân Hoạt biết chơi đàn.
Vì sao trước giờ nó chưa từng thấy Tân Hoạt chơi?
Tân Hoạt gật đầu, không chút suy nghĩ gì nói: “Ừ, lúc trước rảnh rỗi ở trên phi… ở nhà nên học.” Xém chút nữa cô nói ra hai chữ “phi thuyền.”
Thực ra thời gian cô bị nhốt ở trên phi thuyền quá lâu, rất rất buồn chán, hầu như không có việc gì để làm, cả ngày chỉ ngồi ngây ngốc một chỗ. Những người ở cùng cũng thấy cô đáng thương, hầu hết qua mọi thời đại, nhìn thấy thứ gì mới mẻ độc lạ cũng đem về cho cô một phần. Nhờ mấy người đó, mà ngày tháng bị giam cầm của Tân Hoạt cũng trở nên đặc sắc, đừng nói là piano, mấy loại nhạc cụ khác cô đều biết. Thần nghĩ, những vật dụng bọn họ đem về nhiều vô số kể, ngược lại bây giờ đem cô trở thành người vô cùng hoàn hảo rồi? Mặc dù đây là trong tiểu thuyết, nhưng cũng không khác gì mấy.
“Thế á? Cậu đánh một bản đi.”
Triệu Manh Manh sùng bái nhìn Tân Hoạt, ánh mắt nó long lanh, trong mắt toàn là khao khát, thật sự muốn nghe cô đánh một bản.
Tân Hoạt cũng sảng khoái gật đầu. Cô bước lên ngồi trên ghế nhỏ, bóng lưng thẳng tắp. Ở nhà nên cô mặc một chiếc váy dài thoải mái, váy màu trắng, thân váy ôm lấy cả người cô, lúc này cô ngồi bên cây đàn cả người không nhiễm bụi trần khiến cho người ta cảm thấy như một tiểu thiên sứ. Đôi tay thon dài của cô lướt qua phím đàn một lượt, dù cho chưa đánh bản nhạc nhưng hình ảnh đủ đẹp khiến cho Triệu Manh Manh và mấy cô hầu gái chói mắt.
Cả người cô như toát ra một sức hút mãnh liệt.
Và rồi tiếng dương cầm vang lên trong không gian.
Đôi mắt xinh đẹp của cô khép lại, từ từ hòa mình vào bản nhạc. Đôi tay thoăn thoắt di chuyển trên phím đàn. Âm thanh dương cầm đầy bí ẩn, trong trẻo, mang theo cảm xúc, tình cảm mà người đánh đàn đặt vào, nghe bản nhạc có chút bi thương, hỗn loạn.
Âm thanh réo rắt, du dương chạm đến trái tim, làm cho người nghe không khỏi cuốn theo bản nhạc.
Tiếng dương cầm kiều diễm động lòng người, như đưa người nghe vào một thế giới khác, một thế giới tràn đầy cảm xúc, có vui, có buồn, có hạnh phúc, có khổ đau. Thật là một thế giới hỗn loạn.
“Ting” một tiếng cuối cùng bản nhạc kết thúc, mọi người đều ngẩng ra chưa kịp hoàn hồn.
“Bộp, bộp, bộp.” Triệu Manh Manh và mấy cô hầu gái phía sau đều đồng loạt vỗ tay.
“Cậu đàn hay quá.” Nó không khỏi cảm thán, thật là một lựa chọn sáng suốt khi nó đeo bám Tân Hoạt đến giời phút này. Nếu đám nam sinh đại học A biết được, bọn họ còn điên cuồng tới mức nào chứ?
“Tiểu thư thực tài giỏi.” Những người phía sau cũng phụ họa theo.
Trong phút chốc, đám fan não tàn của cô đã tập trung tâng bốc Tân Hoạt đến tận mây xanh.
Vì Triệu Manh Manh cứ quấn lấy cô lải nhải, muốn cô đàn thêm mấy bản cho nghe nên rốt cuộc đến khi trời tối hẳn cô mới được đi vào phòng tắm. Nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, Tân Hoạt thở dài, có vẻ là sắp mưa.
Ngâm mình trong bồn nước ấm áp, cô thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác được ngâm trong nước sau một ngày mệt mỏi là tuyệt vời nhất, xương cốt như muốn rã ra, cánh tay đau nhứt cũng thả lỏng. Hương thơm sữa tắm xộc vào trong mũi, thơm ngát nhẹ nhàng. Nhìn cánh hoa hồng đỏ tươi cô bỏ thêm vào, lấy tay đẩy đẩy cánh hoa chìm vào trong nước, lại khuấy đảo để chúng bơi đi bơi lại trên mặt nước, cô chơi đến vui vẻ.
“Bụp” một phát. Đèn đuốc trong nhà vừa rồi sáng trưng đã tắt hẳn.
Ở trong bồn tắm Tân Hoạt ngây ngẩn cả người.
Cúp… Cúp điện rồi?
Cô nheo mắt, cố gắng nhìn rõ cảnh vật xung quanh bồn tắm trong bóng tối.
Tối thật. Tân Hoạt nín thở, vùi sâu vào trong trong nước, đến khi ướt cả mặt lẫn tóc. Một lát sau cô mới ngoi lên trên, hít lấy không khí.
Nhớ lại bản thân vội vàng đi vào nhà tắm, cũng không có mang theo quần áo, hiện giờ trong phòng tắm tối om, cô trầm tư suy nghĩ, vật dụng gì có thể phát sáng ngay lúc này. À, điện thoại.
Bật đèn trong điện thoại là được.
“Điện thoại đâu rồi nhỉ?” Tân Hoạt lầm bầm.
Tân Hoạt vò đầu bứt tóc, cô quên mất bản thân để điện thoại ở đâu rồi. Nghĩ lại lúc chiều cô chỉ có ở dưới phòng khách, xem ra là để quên trên đàn piano rồi. Cảm giác thấy nước trong bồn càng ngày càng lạnh miễn cưỡng đứng lên từ bồn tắm, cô quấn lấy áo tắm màu trắng, cột bừa cái dây ngang hông. Cô bước ra từ phòng tắm, kéo màn, muốn nhờ ánh trăng rọi vào để tìm quần áo. Quên mất trời sắp mưa, mây đen che khuất cả mặt trăng, một nền trời u tối.
Hình như, mọi cố gắng đều là vô nghĩa.
Cô cắn cắn môi, đôi tay quơ loạn trên không trung. Mân mê dựa theo vách tường mà từ từ xuống phía dưới phòng khách. Trong nhà quá tối, không một ánh đèn làm cho cô không nhìn thấy gì cả. Bây giờ cô bắt đầu hối hận vì chọn căn nhà chỉ toàn màu gam lạnh, hiện giờ thì tốt rồi nhìn khắp mọi nơi cũng đều như nhau.
Thế giới tối tăm như địa ngục.
Cô đi thật chậm xuống từng bậc cầu thang.
Cô không muốn vì cúp điện mà khiến bản thân trượt cầu thang bỏ mạng.
Tân Hoạt đi từng bước, từng bước lại gần đàn dương cầm, cô không thấy nó ở đâu, cô chỉ đi theo quán tính.
“Tạch.”
Trong căn nhà yên tĩnh, nên mọi hành động đều có thể nghe thấy được, từ bên ngoài, tiếng cửa được mở ra có thể nghe rõ mồn một, theo sau là tiếng bước chân đều đều.
Cảm thấy như là có người, cả hai bỗng dưng dừng lại mọi động tác.
“Triệu Manh Manh?”
“Triệu Manh Manh?”
Hai người đứng trong phòng tối đồng loạt cất tiếng, âm thanh trầm thấp cùng âm thanh ngọt ngào hòa vào nhau.
Không phải Triệu Manh Manh? Là giọng đàn ông?
Tân Hoạt có chút sợ sệt lui người về. Người đàn ông kia lại tiến thêm vài bước, muốn nhìn rõ cô gái vừa phát ra âm thanh là ai.
Cứ vậy cả hai một tiến, một lùi.
Cô cảm thấy mình thật xúi quẩy, ở trong bóng tối thế này lại gặp phải trộm, không biết làm sao bản thân thoát được, chỉ mong vớ được may mắn cuối cùng. Thế là cô quay đầu chạy loạn, cũng không thèm nhìn lại mặt đất, kết quả vừa chạy được hai bước đã vấp phải vật gì đó trượt một cái.
“A.”
Hoảng hốt kêu lên.
Người đàn ông kia cũng giật mình, phản ứng nhanh vội đưa tay ra trong không trung theo quán tính muốn bắt lấy cái gì đó. Chụp một cái, đúng là bắt trúng cái gì đó thật.
Người đàn ông đó bắt trúng eo Tân Hoạt, theo hướng Tân Hoạt ngã xuống không phòng bị mà cũng bị kéo theo.
“Ting, ting, ting…” Một loạt âm thanh khó nghe của dương cầm truyền đến.
Tân Hoạt ngã lên ghế ngồi của đàn dương cầm, người đàn ông kia cũng bị cô kéo mà ngã cùng, hắn giật mình, phản xạ nhanh chóng tìm kiếm vật bám, không để bản thân tiếp tục ngã xuống đất, không ngờ lại chạm đến bàn phím piano ở phía trước, tiếng dương cầm vang lên giờ phút này có chút chói tai.
Mùi hương sữa tắm nữ tính lan truyền trong không khí, xộc vào mũi người đàn ông. Hương thơm quyến rũ làm hắn hơi hoảng hốt, muốn kéo dài khoảng cách của hai người ra. Ngay lập tức hắn liền đứng thẳng người, trong bóng đêm môi hắn lướt qua da thịt của cô gái, cảm xúc lành lạnh non mịn, xúc cảm tốt đến mức làm cho hắn không kịp nghĩ gì đã cảm thấy lưu luyến.
Tân Hoạt đưa tay ra sau, tìm kiếm điện thoại mình muốn nhìn rõ người đàn ông vừa chạm vào mặt mình là ai.
Cô vội bật lên đèn led, trong không gian tối tăm đột nhiên bị chiếu sáng làm cho hai người đồng thời nheo mắt lại. Thích ứng được với ánh sáng, nhìn rõ dung nhan người đàn ông kia làm cho Tân Hoạt ngây ngốc cả người.
“Anh anh anh anh trai?”
“Hửm…” Giọng nói của người đang ông đều đều ở bên tai cô, “ Là anh. Sao lại sợ như vậy, em gái bị ai ức hiếp sao?”