Xuyên Đến Là Để Tìm Chết.

Chương 15: Tiêu Ngôn.




Chúc mừng cá tháng tư !

**

Ánh đèn sân khấu đầy đủ sắc màu chuyển động, lập lòe ở trên phía bục sân khấu cao cao. Một cây cột lớn dựng thẳng đứng chọc lên trần nhà, ở trên đó thiếu nữ với trang phục nóng bỏng uốn éo lắc người, cái mông tròn đưa lên đưa xuống câu dẫn. DJ đứng trên bục cao, với tay lấy tai nghe hòa mình vào âm nhạc sôi nổi. Âm thanh của nhạc cực lớn, muốn nổ tung thính giác của con người, những người phía dưới sân khấu reo hò nhảy nhót.

Đây là quán bar hạng VIP đứng đầu của thành phố, được trang trí đầy xa hoa, nơi đây không phải kim chủ thì cũng là đại gia mới có thể đến, chi phí đắt đỏ đến muốn mạng. Nhưng là chỗ hạng sang, có những thứ này đối với người nhà giàu thật sự rất đáng chi.

Trong căn phòng đắt nhất của quán bar, trái ngược với không khí sôi nổi, âm nhạc muốn điếc tai kia, căn phòng được cách âm thực tốt, một chút cũng không lọt gió, chỉ nghe thấy âm thanh nho nhỏ của nhạc ngoài kia. Quầy bar nhỏ ở trong góc phòng chứa đủ những loại rượu đắt đỏ, có một nhân viên đang đứng ở đó phục vụ rượu cho vị khách bên trong, trên cái bàn đen trải thảm đỏ theo phong cách Châu Âu bày đủ loại cao lương mỹ vị.

Trong phòng, toàn là những cô gái trẻ, những bộ váy siêu ngắn, cao trên cả mông, lộ ra bờ mông căng tròn và quần lót tình thú. Tiếng rên rĩ đứt quãng phát ra, đôi tay đang lướt trên người cô gái ăn mặc hở hang. Người đàn ông cười cợt không ngừng động tác trên tay, trượt tay đến trước bộ phận nhạy cảm của cô gái mà xoa bóp, cánh tay còn lại nắm lên bộ ngực cao ngất ngưỡng mạnh bạo lôi kéo.

Tiếng cụng ly thật cười đùa vang lên trong phòng.

Có đến bảy tám người đang ngồi trong phòng hạng sang, tất cả đều là đàn ông, trên người còn bận đồ vest chỉnh chu, ai nấy đều có phụ nữ ngồi cạnh bên. Những người phụ nữ nóng bỏng uốn éo nằm trong lòng ngực, mặc những bọn họ giày xéo thân xác mình, không cảm thấy nhục nhã ngược lại còn thoải mái phơi bày cơ thể, rên rỉ gợi tình.

Những người đàn ông ngồi đây ai nấy cũng đều đã động tình, chỉ muốn hung hăng đem thứ độn lên của mình vào trong người phụ nữ mạnh bạo dao động, nhưng mà không một ai dám động. Ly rượu vang trên bàn dần vơi đi nửa, đôi tay của bọn họ vẫn không dừng lại, hơn nữa còn đem người phụ nữ đặt lên bộ phận nhạy cảm phía sau lớp quần mình mà cọ sát.

Cuối cùng cũng có người không nhịn nỗi người im lặng, nhìn về người đàn ông tây trang chỉnh tề, thủy chung cầm ly rượu vang lắc lắc, tay còn lại của người đàn ông đó cầm điếu thuốc lá chưa châm lửa, ánh mắt hứng thú nhìn bọn họ dục hỏa đốt người không có một mảy may hành động. Người đàn ông ngồi một mình trên ghế sofar, cự tuyệt sự đến gần của mấy cô gái nhỏ, cà vạt đã kéo ra vứt ở một bên tùy ý lại không mất đi vẻ đẹp vốn có của mình.

Mấy cô gái ở đây thấy hắn ta như là thấy vàng, ý niệm thủy chung muốn cùng hắn lôi kéo quan hệ, nhìn bộ dạng có tiền của hắn thật không phải dạng đùa, huống chi mấy người đàn ông ở đây lại e ngại hắn như thế, nếu câu được hắn còn không phải là một bước lên mây đi. Hơn nữa, nếu có thể thì cùng hắn có một đứa con, sống đến cuối đời chắc chắn ăn sung mặc sướng.

Nhưng trời tuyệt đường con người, dù mấy cô gái có dã tâm thế nào cũng không thể đến gần hắn nửa bước, trên người hắn toát ra một loại hơi thở cấm dục. Bộ mặt tựa như điêu khắc của hắn lạnh lùng đến đáng sợ, bất quá mặt lạnh lúc này hiện lên ý cười nhàn nhạt, trào phúng khi nhìn thấy bọn họ động tình cực điểm.

“Ngôn tổng, về dự án ở mảnh đất gần biển của thành phố A, chúng tôi đang định mở một loạt khách sạn ở đó. Mảnh đất đó thật sự rất có tiềm năng. Ngôn tổng ngài xem… liệu có thể xem xét hay không?” Người đàn ông ngồi ở sofar đối diện hắn, buông mỹ nữ ở trong lòng ra, người này trạc năm mươi lăm tuổi, gương mặt tiều tụy già nua, nhớ đến dự án ở công ty mình hắn ta nhìn người đàn ông cao cao tại thượng kia khàn giọng nói.

Tiêu Ngôn dựa người trên ghế, xoa xoa thái dương, đầu óc của hắn như đang treo trên chín tầng mây. Công việc nhiều đến nỗi hắn không có thời gian ngủ, chứ đừng nói đến nghỉ ngơi. Vậy mà mấy con người này nhàm chán đến mức lôi kéo hắn đến nơi này bàn việc. Hắn có chút không để tâm, bỏ ngoài tai lời nói của lão tổng đáng tuổi cha chú. Dự án của hắn ta nghe hấp dẫn, lợi nhuận cao ở trước mắt, nhưng có mấy ai để ý cái hợp đồng này nhiều lỗ hỏng bao nhiêu chứ, chưa chắc đã có thể hồi vốn, ngu ngốc mới tham gia. Dự án này hắn ta đã nói trăm ngàn lần, từ lúc đầu đã bị hắn từ chối, không hiểu sao lại bám dai như đĩa đói, phiền muốn chết.

“Ngôn tổng, ngài cũng xem bất động sản bên thành phố Z hiện giờ đang trong giây phút dầu sôi lửa bỏng, tăng giá ngùn ngụt, ai cũng đang chờ kiếm lợi đấy.”

“Ngôn tổng, cổ phiếu của tập đoàn Khang Nhĩ…”

“Ngôn tổng, khu resort mà lúc trước tôi nói với ngài, hiện tại đang lên kế hoạch, chúng tôi dự định mở thêm một sòng bạc lớn ở phía đối diện…”

Những người khác nghe thấy lão tổng kia mở miệng đã đánh bạo đem dự án lên trước, bèn thêm phụ họa, không chịu thua kém, vội vội vàng vàng đem mấy hợp đồng của mình nói ra, quyết chí không để cho lão tổng kia dành được lợi tức trước bản thân mình.

Chẳng mấy chốc mấy cô gái xinh tươi như bông hoa nở rộ bị vùi dập không thương tiếc, bị mấy lão tổng quên lãng. Người đàn ông được chú ý kia lại chẳng mảy may dòm ngó bọn họ, một bộ dạng “tôi không liên quan” thật gai mắt người nhìn, chọc cho người khác muốn tàn bạo mà đánh hắn cho đã cơn giận. Nhưng mà, dù có mơ họ cũng không dám làm ra hành động như vậy, nghĩ xem Tiêu Ngôn là ai chứ, cho bọn họ mười cái mạng à không một trăm cái mạng cũng không dám, nếu chê đời mình sống quá lâu rồi, thì cứ việc chọc hắn, đường tìm chết sẽ nhanh hơn.

Người trong giới luôn có một sự kính nể nhất định với người đàn ông này. Người ngoài giới cũng dòm ngó không kém, một phần vì sự giàu có của hắn, một phần vì… gương mặt, dù hắn không có một đồng vứt ra ngoài đường, dám tin hắn thật sự có thể dùng mặt kiếm cơm, bất quá cũng không có cơ hội đó, Tiêu Ngôn hắn thật sự giàu không tả nỗi.

Mới chỉ gần ba mươi, hắn đã đứng vững trên nền kinh tế nhà nước, xung quanh đầy rẫy, ở đâu cũng là bạn hắn. Y tế, ngoại thương, xây dựng, du lịch… tất cả người trong các lĩnh vực khác nhau hắn đều có quen biết, chỉ là quen biết này thật sự không tệ nếu không muốn nói là rất tốt, ngay cả đám xã hội đen của thế giới ngầm cũng cung kính gọi hắn một tiếng “anh.”

Thật sự không biết được hành tung của người đàn ông này, tất cả mọi người đều gọi hắn là “thần chết” vì hắn chuyên đòi mạng người, có nhiều người còn muốn gọi hắn là “diêm vương” chọc đến hắn đúng là để tìm chết rồi, còn nhớ năm nào tập đoàn An Phong đang trên đà lớn mạnh, phát triển vụt trời, còn chuẩn bị vươn ra nước ngoài phát triển, một bước trên mây. Kết quả chọc phải người đàn ông này, sau gần một tháng liên tục bị tung tin đồn xấu, dù là có thật hay thất thiệt cũng đều tổn thất không nhỏ, bằng chứng đưa ra rất nhiều bị cảnh sát mời đến liên tục, cổ phiếu rớt giá, người dân quay lưng, đùng một phát sụp đổ không có tăm hơi, thực dọa người. Kể từ đó người khác thấy hắn còn sợ phải đi đường vòng.

Chỉ là thời gian qua đi, có nhiều người tưởng chừng đã quên mất rồi, gặp hắn cũng bớt sợ hãi, vội vàng muốn kiếm lợi từ chỗ hắn. Bất quá hắn là nhà tư bản độc ác, trước giờ chỉ biết kiếm lợi từ người khác. Nếu có người muốn kiếm lợi từ chỗ hắn trừ phi hắn cho phép, còn lại thực sự là chọc giận hắn.

Tiêu Ngôn nhướng mày, tùy ý lộ ra vẻ lười biếng, bản tính ác ma của hắn như ăn sâu vào tủy, làm chút hành động nhỏ cũng muốn bức chết người. Các lão tổng thấy hắn đang ngẩng cao đầu nhìn mình bỗng không rét mà run, trong suy nghĩ muốn đem mấy người phụ nữ ra chắn trước mặt, che dấu đi tâm tư sợ hãi của mình, mà hành động đó có chút không tiện, mất mặt, bọn họ chỉ suy nghĩ chứ không có ai làm.

Tiêu Ngôn ngồi trên ghế sofar màu đỏ chói, cả người hắn như vua nhìn thần dân, huy hoàng trong mỗi khoảnh khắc, cánh tay thon dài chầm chậm cởi áo khoác, hành động hết sức đẹp đẽ làm cho người ta không thể rời mắt, ở trong phòng ngột ngạt, hiện giờ hắn thấy có chút chán nản rồi, đem cái áo khoác được thiết kế đắt tiền của mình cởi ra, bên trong lộ ra chiếc sơ mi trắng, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng rũ xuống mắt hắn, che dấu con ngươi lạnh như băng của hắn, âm thanh trầm thấp của hắn lần đầu tiên vang lên trong căn phòng, nhưng mà không phải nói về công việc, hắn nói: “Thật nóng.”

Trong phòng bar sang trọng những người còn lại chăm chú nhìn hắn như sợ bỏ lỡ cảnh đẹp mắt, nghe hắn nói nóng ai nấy cũng giật nảy người, nhìn về cái điều hòa đang mở phà phà, hiển thị mười lăm độ. Nóng? Bọn họ tuổi già sức yếu rồi? Cảm thấy có chút lạnh.

Lại nghĩ không thể đắc tội Tiêu Ngôn, các lão tổng nhanh chóng cười khà khà thi nhau chộp lấy điều khiển của điều hòa, muốn thay hắn giải nóng, phụ họa “Đúng vậy, thật nóng. Để tôi giảm điều hòa cho Ngôn tổng.”

Vuốt mông cọp thật ra mà nói là nghề của bọn họ, đi đến giây phút này ai nấy đều là lão hồ ly hết rồi, biết co biết duỗi, không đạp được hắn thì chỉ có cách vuốt hắn thôi.

Lúc đầu họ cảm thấy thật ấm ức khi cứ bị một thằng nhãi đáng tuổi con mình đè đầu cưỡi cổ, sau khi thấy được hành động “giết người không chớp mắt” của hắn lại nghĩ khác, phục vụ cho hắn là bổn phận của họ.

Đôi tay nhăn nheo của lão tổng đang thao tác giảm điều hòa nghe thấy hắn nói: “Không cần, các tổng giám đốc cứ tiếp tục vui chơi. Tôi ra ngoài, sẵn tiện hút điếu thuốc. Không làm phiền các ngài.” Khách khí nói như thế.

Mặt các lão tổng biến sắc vội vàng nịnh nọt: “Không phiền, không phiền… ngài cứ ra ngoài, bọn tôi đợi ngài…”

“Không cần đợi, tôi không vào đâu.”

Tiêu Ngôn cầm lấy áo vest bị vứt bỏ ở một bên đứng dậy, chỉnh trang lại y phục của hắn, thấy gọn gàng rồi mới hài lòng rời đi. Hắn chỉ nói theo phép lịch sự, hắn muốn đi thì ai dám cản chứ. Cản? Hắn biết, bọn họ không có cái gan đó.

Các lão tổng nhìn cánh cửa từ từ khép lại mặt cũng đổi sắc, đến khi cánh cửa đóng hẳn được một lúc cũng có người xùy một tiếng, châm biếm.

“Hừ, còn trẻ hiếu thắng.” Người đàn ông lúc nãy nịnh bợ hắn đã quay ngắt lại, dựa vào ghế khinh bỉ.

“Còn không phải là chưa trải hết? Để xem cậu ta còn có thể lên mặt được bao lâu!” Lão tổng thứ hai cũng thay đổi giọng điệu.

“Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt.”

“Đúng vậy.”

“Có mắt mà không thấy thái sơn.”

Sau một hồi tức giận mắng hắn, các lão tổng lại trở về việc chính ôm lấy người đẹp bên cạnh. Đi ngang qua cửa phòng quán bar, chỉ nghe thấy tiếng rên rỉ phóng đãng.

Bên ngoài quán bar, cả người hắn dựa vào vách tường, gương mặt đẹp trai cùng khí chất của hắn thu hút không ít người đi qua phải ngó lại xem. Tiêu Ngôn không buồn để tâm, những ánh mắt đó hắn đã quá quen, sùng bái, ngưỡng mộ, tôn kính, ghen tị… hắn được nhận quá nhiều rồi.

Đôi tay thon dài đẹp đẽ đang đút vào túi quần lấy ra điếu thuốc, châm lửa một cái đã thiêu đốt điếu thuốc lá trong tay, từ điếu thuốc khói tản ra lay động, hai ngón tay hắn kẹp lấy điếu thuốc đưa vào trong miệng hít vào một hơi, phả ra một làn khói xám mờ mờ ảo ảo, áo khoác được hắn vắt ngay khủy tay, mặc một chiếc áo sơ mi trắng mở hai cúc đầu, lờ mờ lộ ra vòm ngực rắn chắc.

Tiêu Ngôn đưa mắt nhàm chán liếc xung quanh, đợi chờ tài xế lấy xe đến đón hôm nay hắn có uống một chút rượu, không thể lái xe. Mắt thấy một bóng hình nhỏ bé quen thuộc, từ cửa taxi ở phía xa đi xuống, khuôn mặt trắng nõn lộ ra sự bất mãn, đôi chân thoăn thoắt đi vào con hẻm nhỏ ở phía đối diện. Hắn trong vô thức muốn đuổi theo, nhìn Tân Hoạt khuất dần sau con hẻm, nhìn đến dòng xe cộ tấp nập đang chạy vèo vèo trên đường, tuân thủ luật giao thông, ngoan ngoãn đứng đợi đèn đỏ đến.