Thời tiết cuối thu, thoáng đãng mát mẻ.
Ánh chiều tà xuyên qua khung cửa rọi vào căn biệt thự lớn, gió nhẹ nhàn nhạt thổi làm cho cả những tán lá cây đung đưa. Nhìn từ xa căn biệt thự huy hoàng ẩn sâu trong hàng cây có chút cô độc, bề ngoài sơn theo gam màu lạnh, trông lạnh lẽo, bây giờ ánh sáng màu vàng nhạt chiếu vào vẻ âm u đó tiêu biến, ngược lại nhìn cũng có hơi người hơn trước.
Tân Hoạt ở trong phòng khách, mái tóc được búi cao vì vận động nhiều mà cả người đầy mồ hôi, tóc con rũ xuống tán loạn dính vào gò má trắng trẻo đang ửng đỏ lên vì vận động, đôi mi dài cong vút, con ngươi đen láy nhìn xa xăm, đáy mắt sâu thẳm không nhìn ra cảm xúc. Lưng thẳng đứng, ngẩng cao đầu nhìn lên trần nhà, chân dẫm lên trên một tấm thảm màu xám tro.
“Tạch” cánh cửa gỗ đắt tiền bật ra một cái, theo sau đó là tiếng nói lảnh lót: “Tiểu Hoạt, mình về rồi đây.”
Triệu Manh Manh từ ngoài cửa bước vào mang theo hơi lạnh, xoa xoa hai cái tay bé nhỏ vào nhau tìm kiếm hơi ấm, môi dẩu lên đầy biểu tình, ngừng lại ở cửa đổi giày dép, tay mang theo túi có chút khó để cởi giày, lười biếng ném cái túi xuống đất, thành thục đổi dép. Sau đó cũng không nhặt lên, cái túi đáng thương bị vứt bỏ ở mặt sàn.
“Mau giúp tôi ép chân lên.”
Nghe thấy giọng nó, Tân Hoạt không có hoảng hốt bình tĩnh nâng chân lên, gặp phải khó khăn mới miễn cưỡng quay đầu gọi.
“A, cậu lại tập yoga nữa à?” Đặt xong câu hỏi, không đợi cô kịp trả lời đã ngoan ngoãn như cún con chạy lạch bạch lại chỗ Tân Hoạt đang đứng, phụ giúp cô đưa chân vòng qua vai.
Nhìn cơ thể cô lộ ra theo tư thế tập, đường cong nào ra đường cong đó, còn có khuôn mặt tinh xảo, tràn đầy tinh thần dưới ánh sáng vàng nhạt của buổi chiều đang ửng hồng lên, mồ hôi tuôn ra rơi trượt theo gò má nhỏ xuống, lập tức ánh mắt nó như hai đèn xe chiếu sáng chăm chăm quan sát cô không nhịn được mà ngưỡng mộ.
Triệu Manh Manh cởi đi lớp áo khoát ngoài của mình, bên trong nhà có điều hòa, không khí trong nhà cũng ấm áp thoáng mát hẳn, nó mặc áo khoát dày thoáng chốc nóng rực cả người, ngồi xuống ghế sofar mềm mại, thỏa mãn thở phào một hơi, nằm lăn lộn trên ghế sofar bốc lấy trái cây Tân Hoạt chuẩn bị sẵn trên bàn, gấp gáp ăn. Khi ăn mà cũng không quên tám chuyện với cô: “Cậu đã đẹp như vậy rồi, còn tập yoga cái gì chứ. Cậu biết không bây giờ cậu được tôn sùng là nữ thần của đại học A rồi, mấy đứa con trai nhìn cậu chỉ có nước thèm nhỏ dãi.”
Nhắc mới nói, sau khi vất vả nói liên thuyên bên tai Tân Hoạt thật lâu cuối cùng cũng thuyết phục được cô đi học trở lại, Triệu Manh Manh tự hào muốn nở lỗ mũi.
Tân Hoạt trở lại trường học cũng được mấy ngày, bất giác lại tạo thành cơn sóng nổi lên ở trường đại học A. Mấy tên nam sinh thấy cô như thấy vàng bạc châu báo, ánh mắt nóng rực dán vào người cô, trong giây phút nào đó cô đã tạo thành cơn sốt nóng hổi của đại học A. Thực ra từ trước Tân Hoạt đã rất xinh đẹp rồi, nhưng tính tình cô thuộc loạt nhút nhát, đi không thẳng lưng, không ngẩng đầu, tính tình lại quái gở cố tình giấu đi sự hiện diện của mình ở trường. Không biết vì sao lần này trở lại như một người khác, có cảm giác xinh đẹp hơn, từ cơ thể toát ra một khí chất vừa đơn thuần, vừa quyến rũ làm cho nam sinh càng ngày càng chú ý nhiều hơn. Trong vòng một đêm của ngày đầu tiên cô trở về, miệng truyền miệng, tin nhắn truyền tin nhắn, nhờ sự phát triển rộng rãi của internet thoáng chốc đã được tôn lên làm nữ thần của đại học A. Ngay cả mấy trường đại học lân cận khác cũng biết đến cô, hằng ngày có nhiều người đứng ở cổng trường chỉ mong gặp được nữ thần trong truyền thuyết.
Lúc trước sinh viên của đại học A còn ngao ngán khó hiểu, cứ ngỡ cô là vừa mới chuyển đến. Sau này biết được là đã học từ lâu lại càng khó hiểu hơn, một bông hoa tinh khiết như thế ở trong trường mà không ai hay biết. Thật vô lí. Cũng vì thế mà sinh viên đại học A ngày ngày rảnh rỗi không chịu ôn bài, chăm chỉ lên trang chủ của trường than thở, nói “đám chó săn” của đại học A ngày càng biếng nhác, không tập trung làm công việc tia gái, một người xinh đẹp như vậy mà rất lâu chưa bị moi lên. Trang chủ trường vì bị spam quá nhiều lần mà sập lên sập xuống, khóc rống lên cầu xin sinh viên dừng sự điên cuồng đó lại.
Nó nhìn nữ thần của trường đại học A đang tập tư thế yoga khó nuốt, không khỏi ớn lạnh. May mắn là Tân Hoạt tập, nếu là nó chỉ sợ là giờ này tàn tật ở bệnh viện dưỡng thương. Quan sát chăm chăm nó bất giác run rẩy, làm sao có thể để chân ngang qua vai được, thật đáng sợ đúng là quái vật xinh đẹp.
Vào giây phút Tân Hoạt không hề hay biết, Triệu Manh Manh đã trở thành một trong những fan não tàn của cô.
Tân Hoạt cảm thấy dạo này mình đang béo lên, mỗi ngày đều đặn tập yoga một lúc. Cô không muốn cơ thể mình bị béo phì rồi mới chạy nước rút nước đến chân mới nhảy, trước giờ cô luôn không có thói quen đó.
Cái gì mà ăn mãi không béo, chỉ là lừa người. Cô đã tròn thêm một vòng rồi, không thể không ăn uống điều độ lại được. Tân Hoạt sinh ra đã là một cơ thể hít không khí cũng béo, nên cô phải rất cố gắng để giữ dáng vóc như ngày hôm nay, cô không thể hoang phí được. Cuộc đời con gái, thú vui duy nhất là trẻ đẹp và dáng vóc đẹp.
Nghe Triệu Manh Manh lải nhải một hồi, cô nghĩ mình giữ động tác này có lẽ cũng lâu rồi, mồ hôi từ trán cô rơi xuống như mưa, ngay cả lưng cũng bị thấm ướt: “Bao lâu rồi?”
Nó nằm trên sofar tay lướt lướt trang chủ của trường, nhìn nam sinh kêu gào không dứt trong lòng vui vẻ thay, thấy cô đang hỏi mình thì nhìn đồng hồ trong điện thoại một lát nói: “Mới hai phút.”
Mới hai phút?
Tân Hoạt thấy như sét đánh ngang tai, cô giữ động tác này mồ hôi thấm cả áo, thế mà mới hai phút. Bản thân lại thấy như trôi qua một thế kỉ, cả người cũng già đi.
Lại nghĩ, chẳng lẽ đã già rồi?
Nên cô tập thể dục đôi chút cũng trở nên khó khăn và mệt mỏi như thế.
Tân Hoạt bỏ chân xuống, đứng thẳng trên tấm thảm. Động một chút chân run run, muốn đứng không vững.
Già thật rồi.
“Tiểu Hoạt đứng ngẩn ở đó làm gì đến đây ăn trái cây nào...” Triệu Manh Manh liếc thấy Tân Hoạt đã dừng tập yoga, tay lướt điện thoại cũng dừng lại, vẫy vẫy tay kêu cô đến gần.
Tân Hoạt yểu xìu ngồi trên ghế, tay vô thức lấy trái nho từ dĩa ra, chầm chậm ăn, đầy vẻ chán nản.
Nó như không nhìn thấy vẻ mặt này của cô, cười cười đưa điện thoại qua cho cô xem, “Tiểu Hoạt thấy không. Vì cậu mà trang chủ trường lại sập một lần nữa rồi.”
Trong điện thoại màn hình tối đen, chỉ hiện lên dòng chữ không thể kết nối, trang web truy cập đã mất, vui lòng kết nối lại internet hoặc tải trang chủ đang truy cập.
Triệu Manh Manh càng cười càng lớn, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Bạn tốt Tân Hoạt của nó được hô hào như vậy, bảo sao lại không vui vẻ chứ. Nó nghĩ là nam sinh trường đại học A phải bái nó một lạy, biết ơn nó vì đã năn nỉ được Tân Hoạt đến trường. Nó cảm thấy mình như sứ giả may mắn, nâng mình lên chín tầng mây, mà mây này cũng không phải mây bình thường, mây may mắn, mây hồng chăng.
Hằng ngày ở đại học A nó nhận biết bao nhiêu là thư tình, biết bao nhiêu là quà. Khụ khụ, ho khan trong lòng hai tiếng. Mặc dù không phải là của mình, nhưng mà cảm giác được chú ý, được nhờ vả này cũng không tệ đâu. Nó được tâng bốc muốn phồng mũi.
Tính tình Tân Hoạt quái gở lắm, thư tình hay quà cũng đều không nhận, từ chối không cho người khác một chút mặt mũi nào. Vì vậy nhiều nam sinh muốn gửi thư tình, quà tặng mới phải đưa qua trung gian là nó. Hầu như mọi người đều muốn theo đuổi tình yêu, hầu như mọi người đều không muốn mất mặt mà. Hai thứ ấy luôn song song với nhau, mà Triệu Manh Manh là thuộc dạng dễ tính nhất rồi, ai đưa gì cũng nhận dù không phải của mình.
Khụ khụ, lại nhẹ ho khan trong lòng hai tiếng. Thực ra là quà cáp, thư tình nó nhận Tân Hoạt đều không lấy. Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy nó đem quà về đã lạnh lùng nói “vứt đi.” Sau đó lần n nó đem quà về trở thành bộ dạng bất đắc dĩ, lạnh nhạt không có cảm xúc nhìn cái đống đó và nói “cho cậu.” Vậy là Triệu Manh Manh trở thành người được lợi trong công cuộc cưa cẩm này, nhiều lần khác nó cũng áy náy không muốn nhận, nhưng vì tính tình thoải mái của mình mà bị nam sinh ép buộc quá nhiều lần, nó cũng đành miễn cưỡng nhận lấy. Song, từ đó về sau quà của Tân Hoạt đều bị Triệu Manh Manh ăn tất. Cũng may, nam sinh không có ai biết chuyện này, bằng không họ biết tâm ý của họ không đến với nữ thần sẽ khóc ra sao đây, chỉ sợ lũ lụt đại học A.
Buổi tối hôm đó.
Sau khi ngâm mình trong bồn tắm thật lâu Tân Hoạt cảm thấy thật nhẹ nhõm, mấy loại suy nghĩ tiêu cực của cô cũng trôi đi theo dòng nước. Cô mặc bộ áo ngủ màu đỏ đậm, da thịt trắng bốc mịn màng, mái tóc đen mượt ẩm ướt của cô đã được sấy khô, thả dài dọc theo cơ thể. Tân Hoạt mang theo hương sữa tắm thơm ngát, dễ chịu ngồi ở sofar xem phim thần tượng.
Triệu Manh Manh tay cầm bánh snack cũng an ổn nằm bên sofar bên cạnh, dáng vẻ đầy lười biếng nằm ườn ra đó. Nó thực hiện thú vui tao nhã duy nhất của mình, lướt trang chủ trường. Cách một tiếng trước trang chủ trường qua bao khó khăn sóng gió cũng được mở lại. Cầm miếng khoai tây được thái lát mỏng có hương vị bò bỏ vào trong miệng, nhai nhồm nhoàng không có một tý gì thục nữ. Bỗng nó lướt đến một bài viết vừa được đăng của trang chủ trường.
Hai mắt nó trợn to, kinh ngạc nhanh chóng nhai lấy nhai để miếng khoai tây trong miệng mình chuẩn bị nói chuyện. Bật dậy ngồi trên sofar, hành động nhanh chóng chạy đến bên Tân Hoạt đưa điện thoại ra.
“Tiểu Hoạt, trường mình sắp đi học ngoại khóa.”
Tân Hoạt lười biếng chuyển tầm mắt của mình từ tivi sang chiếc điện thoại nhỏ của nó, chăm chú đọc.
Bài viết phía dưới thành viên của hội học sinh đang van nài các bạn sinh viên đừng bùng nổ spam, hãy để trang chủ trường được yên tĩnh, đừng để trang chủ trường sập một lần nữa.
Bài viết phía trên thành viên của hội học sinh đã đăng lịch đi ngoại khóa của trường sắp tới.
“Thấy không, thấy không. Ở đây nè.” Ngón tay nhỏ bé của Triệu Manh Manh chỉ vào bài viết phía trên, có lẽ là vì sợ cô không thấy.
Tân Hoạt gật đầu, tỏ ý đã thấy rồi. Như thế Triệu Manh Manh mới hài lòng thu lại điện thoại của mình, tiếp đó còn như tắm qua mưa xuân vui vẻ nói chuyện ở một bên.
Không biết tại sao, cô cảm thấy lần đi ngoại khóa này thật sóng gió.
Cảm giác bất an như sắp có chuyện không ổn xảy ra.
Không để Tân Hoạt trầm tư lâu, Triệu Manh Manh bên cạnh lại đưa điện thoại tới, lướt lướt vào phần bình luận của diễn đàn.
“Cậu xem, nam sinh đang ao ước có thể đi cùng cậu, ngồi chung xe với cậu, thậm chí là ngồi cạnh cậu này.”
Một loạt bình luận cứ vậy mà được tải mới nhanh chóng quá mức cô chưa kịp nhìn kĩ một bình luận nào thì chúng đã thay phiên nhau trôi xuống, còn có rất nhiều ảnh chụp lén cô được đăng vào bên trong bình luận, hình như là nói muốn được ngồi cạnh cô.
Lát sau, màn hình của nó lại tối đen dòng chữ không thể kết nối, trang web truy cập đã mất, vui lòng kết nối lại internet hoặc tải trang chủ đang truy cập, hiện ra một lần nữa.
Trang web bị sập nữa rồi.
Đó là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô.
Trang web bị spam về cô, tạo thành trận phong ba càn quét đại học A.