Editor: Đào Tử
_________________________
Nhìn Hướng Thụy Quân leo lên giường chuẩn bị đi ngủ, đôi mắt Liễu Diệp Tiên dao động trên thân Bùi Diệp, dùng ánh mắt trưng cầu.
"Cậu muốn nói thì nói đi, dũng cảm lên."
Liễu Diệp Tiên nghe vậy hít sâu một hơi, tự cổ vũ bản thân.
Cô đối mặt với ai đều có thể trò chuyện, chỉ có Hướng Thụy Quân cho cô cảm giác không biết nên xuống tay từ đâu.
Cha mẹ hai người là vợ chồng kết duyên nửa đường, quen biết hơn ba năm, nhưng chính thức kết hôn về chung nhà chưa đầy hai năm.
Nhị lão vừa kết hôn, Hướng Thụy Quân và Liễu Diệp Tiên vừa hay lên đại học.
Thời gian chị em sống chung rất ngắn.
Tính cách Hướng Thụy Quân quái gở không thích sống chung, mà Liễu Diệp Tiên làm con gái một nhiều năm, căn bản chưa từng học sống chung với em gái thế nào.
Giao lưu không nhiều, tình cảm gần như bằng không.
Hiện tại để Liễu Diệp Tiên thuyết phục Hướng Thụy Quân nửa tháng sau là tận thế...
Làm khó rồi.
"Thụy Quân...Có việc chị phải nói cho em..."
Hướng Thụy Quân vừa chợp mắt mở mắt ra, con ngươi đen nhánh không mảy may gợn sóng.
"Nói, việc gì."
Định nói với mình chị ta và Tề Thiên Thạc chính thức quen nhau rồi?
Hừ ——
Trước kia không nói, giờ nói có ích à.
Hướng Thụy Quân cảm thấy vô vị, định nghe Liễu Diệp Tiên nói xong đi ngủ.
Năm năm tận thế không mấy lần cô được ngủ an giấc, cách tận thế giáng lâm còn nửa tháng, cô không muốn lãng phí thời gian.
"Chuyện là thế này, em tin có tận thế không?"
Hướng Thụy Quân bỗng bật dậy, đôi mắt ngoan lệ đầy sát ý khiến người sợ hãi.
Rất có khả năng Liễu Diệp Tiên nói sai một câu là có ý động thủ.
Người sau bị động tác không báo trước của cô ta hù, gương mặt xinh đẹp hơi tái, lời muốn nói nghẹn lại cổ họng.
"Tận thế gì?"
Hướng Thụy Quân khàn giọng.
Chỉ chính cô và Bùi Diệp biết tim cô lúc này muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập thình thịch nhanh đến mức dọa người.
Liễu Diệp Tiên do dự mấy giây tiến lên, dưới cái nhìn chăm chú lạnh băng của Hướng Thụy Quân nắm chặt tay cô.
"Đi theo chị đến một nơi."
Nơi nào?
Hướng Thụy Quân còn chưa hỏi ra miệng, quanh mình bỗng đổi thiên đảo địa.
Nhoáng cái phòng ngủ ánh đèn mập mờ trở thành một mảnh tối đen, giường chăn biến mất, thay vào đó là đống bùn đất màu đen.
Hướng Thụy Quân: "..."
Cô ra sức nhìn chòng chọc gốc cây khô cạnh linh tuyền, hai tay không khống chế nổi thầm run rẩy.
Linh tuyền?
Không đợi cô dịch chuyển bước chân, lại bị Liễu Diệp Tiên túm lấy mang về phòng ngủ.
Hướng Thụy Quân: "..."
Liễu Diệp Tiên hỏi cô.
"Vừa nãy thấy cái kia chưa?"
Trong lòng Hướng Thụy Quân ngũ vị tạp trần, không ngờ Liễu Diệp Tiên sẽ đưa bản thân vào không gian linh tuyền, thao tác này làm cô nhìn không thấu.
Mang chí bảo khoe khoang khắp nơi, muốn chết à?
"Nhìn thấy thì thế nào? Chị muốn làm gì?"
Sớm kích hoạt không gian linh tuyền, hỏi cô có tin tận thế hay không...
Chắc Liễu Diệp Tiên cũng từ tận thế năm năm hay thời gian khác trùng sinh về?
"Chuyện là thế này..." Liễu Diệp Tiên nhìn thoáng qua Bùi Diệp, đôi phương gật đầu với cô, cô liền đem sự tình xảy ra đêm nay nói ra, "Không gian linh tuyền chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, gần đây lượng người sinh bệnh phát sốt phải nằm viện tăng chóng mặt, chị lo giống như tiểu thuyết tận thế thật—— tận thế sắp tới. Chị định gọi cho cha với dì, lừa bọn họ mau chóng đặt vé máy bay trở về!"
Ba Liễu Diệp Tiên đang cùng vợ xuất ngoại du lịch.
Hướng Thụy Quân nghe mím môi không nói.
Đối với Liễu Diệp Tiên, nhị lão xuất ngoại du lịch chỉ là chuyện vài ngày trước, nhưng với cô đã là năm năm trước.
Nếu nhớ không lầm, nhị lão về nước ngay hôm đầu tận thế.
Toàn bộ thông tin truyền thông, giao thông tê liệt.
Hướng Thụy Quân trắc trở nghe ngóng được sân bay biến thành thiên đường Zombie, không một người sống sót, lúc ấy mới từ bỏ tâm tư tìm kiếm.
Nào ngờ một năm sau tình cờ nghe được tin tức mới biết bọn họ còn sống.