Editor: Đào Tử
____________________________
Hướng Thụy Quân vẫn luôn biết chị gái hời lắm tiền, nhưng không biết có cụ thể bao nhiêu.
Cho tới hôm nay ——
Cô hoài nghi sâu dị năng của Liễu Diệp Tiên không phải trị liệu, rõ ràng là "Vung tiền" .
Mua gạo trực tiếp đến xưởng nhập hàng, từng xe tải vận chuyển đi, siêu thị lớn gần đó cũng bị cô dùng thẻ ngân hàng càn quét sạch bóng, nào là dầu ăn, bột mì, lương khô chất lượng đảm bảo siêu lâu bền, mì ăn liền, gia vị, pin sạc năng lượng mặt trời, thuốc men, nước sạch, nến. . .
Các loại hạt giống thực vật đều dùng "túi" tính toán.
Chuẩn bị kỹ lưỡng đồ ăn, còn phải chuẩn bị vật phòng thân.
Liễu Diệp Tiên dựa theo tờ giấy mua sắm tận thế viết tối hôm qua càn quét, biểu lộ nặng nề.
"Nếu tận thế không đến. . ."
Hướng Thụy Quân trông khá hả hê nói, "Những thứ này bị hủy trong tay."
"Vậy thì hủy thôi, tận thế rất nhiều người sẽ chết."
Cô thà tận thế đừng đến, những hàng hóa này có thể quyên tặng ra ngoài sẽ không hủy trong tay.
Hướng Thụy Quân vạch đường cong trào phúng, phảng phất đang cười Liễu Diệp Tiên ngây thơ.
Có lẽ trùng sinh một lần, tinh thần lực của cô mạnh hơn kiếp trước gấp nhiều lần, đối với khí tức Zombie càng nhạy cảm.
Người đi trên đường không có Zombie hóa, nhưng nhiều người trên thân có cùng loại mùi vị.
Khi virus zombie tập trung bộc phát, tận thế giáng lâm vọt tới như bão lũ không ai đỡ nổi.
Trạm cuối cùng, đi cửa hàng mua quần áo.
Liễu Diệp Tiên không chọn váy yêu thích, ngược lại lựa chọn trang phục nữ thường ngày dễ vận động bình thường ít để tâm.
Giữ nguyên tác vương bát đản có tiện nghi dĩ nhiên phải chiếm, Hướng Thụy Quân không chối từ.
Liễu Diệp Tiên gần như quét hết toàn bộ quần áo vừa người, hốt trang phục hè lại đi gom trang phục mùa đông, chăn bông lông ngỗng chống lạnh càng không nương tay.
Hướng Thụy Quân dời lực chú ý tới Bùi Diệp cả ngày cúi đầu chơi game.
Bùi Diệp cho cô cảm giác rất kỳ quái.
Rõ ràng như trước kia, như so với đám người tận thế đám người càng khiến cô kiêng kị.
Cô đấu tranh tâm lý cả ngày, quyết định thăm dò một tí.
"Cậu cũng từ tận thế trở về?"
Bùi Diệp ngẩng đầu.
"Cậu là trùng sinh, nhưng tôi không giống —— tôi xuyên qua."
Hướng Thụy Quân: ". . ."
Không ra bài theo lẽ thường thế kia!
"Không gian linh tuyền của Liễu Diệp Tiên là cậu khóa lại cho chị ta?"
Bùi Diệp cười xấu xa.
"Cậu muốn?"
Hướng Thụy Quân không che lấp dã tâm cùng tham lam của mình.
"Đồ tốt như thế, người nào ở tận thế không muốn? Tôi muốn, rất quái lạ?"
Có không gian linh tuyền tương đương nhiều thêm một át chủ bài bảo mệnh, đánh không lại có thể trốn vào không gian.
Nếu không thể tiếp thu hiện thực, cả đời trốn trong không gian cũng vớt được cái mạng quèn.
"Không kỳ lạ." Bùi Diệp nói, "Nhưng dị năng của Diệp Tiên không có tính công kích, không gian linh tuyền đối với cô ấy quan trọng hơn một ít."
Đáy mắt Hướng Thụy Quân hiện lên tia châm chọc.
"Vậy còn cậu?"
"Tôi?"
Hướng Thụy Quân cười lạnh, "Thể trọng mập hơn trăm kí, chạy mấy bước đã muốn thở ba hơi, vướng víu sống không qua tận thế sơ kỳ."
Bùi Diệp ngắt chút thịt bên hông.
Một ngày không ăn cơm no, thịt thịt đáng yêu biến mất trông thấy.
"Nhìn đã biết cậu hiếm đọc tiểu thuyết, não động chưa đủ lớn, chẳng biết nhiều kịch bản." Bùi Diệp nghiêm túc hỏi ngược, "Người xuyên không nào không mang vầng sáng? Sao cậu biết tôi là vướng víu mà không phải đùi mang các các cậu bay? Thanh niên có thể ngạo, nhưng phải nhìn đối tượng."
Hướng Thụy Quân: ". . ."
"Yên tâm, mình sẽ không ghét bỏ cậu vướng chân."
Một bắp đùi thô đủ mang vài yếu gà bay bay.
Hướng Thụy Quân tại tận thế chém giết năm năm, miễn cưỡng xem như gà con tương đối lợi hại.
Liễu Diệp Tiên?
Bùi Diệp chơi game chỉ bắn gà không phát sữa.
Hướng Thụy Quân ha ha hai tiếng.