Trông ra đằng xa, Quý Đằng có thể thấy những bóng người vây quanh đống lửa, mà thinh không trên đầu bọn họ, là một cái chuông khổng lồ do sương mù và vòng tròn đỏ bện thành, cảnh tượng này khiến Quý Đằng sợ khiếp vía, “Đó là gì vậy?”
“Huyết linh chiêu hồn, đang vạch ra ranh giới.” Lạc Hạ Thạch thư thả thốt lên từng tiếng một.
“Sao bọn họ không chạy đi?”
“Người bị nhốt trong pháp trận, sẽ hoàn toàn mất đi ý thức. Vừa không nghe được, cũng chẳng thấy được.” Lạc Hạ Thạch chán nản ngồi sụp xuống đất, “Không kịp rồi, không kịp nữa rồi.”
“Anh có ý gì?” Quý Đằng vội hỏi.
Lạc Hạ Thạch cúi gằm mặt, không để Quý Đằng thấy được biểu cảm của hắn lúc này: “Ban nãy cậu không nghe sư phụ nói sao? Pháp thuật này không thể phá giải từ bên ngoài được, những linh hồn bị nhốt nếu muốn thoát ra, cách duy nhất chính là làm phép đột phá vòng vây từ bên trong. Mà thân xác người phàm, làm sao chịu nổi chứ?” ꜱɑռꜱɦıɾıʓ.ωσɾɖρɾεꜱꜱ.ɕσɷ
Giọng Lạc Hạ Thạch dần trở nên nghèn nghẹn, “Sư phụ lừa tôi. Ban đầu ông ta nói với tôi rằng, thứ này chỉ triệu tập linh hồn lại để phá rối mà thôi, nên tôi mới rời đi. Chứ nếu không, nếu không thì làm gì có chuyện giờ này tôi còn đứng đây với cậu!”
Hắn đấm thùm thụp xuống đất, ngay cả trong màn đêm u tối này, vẫn có thể thấy từng dòng nước mắt lóng lánh lã chã rơi trên đất: “Ý nghĩ ngông cuồng, ý nghĩ ngông cuồng ư, cho dù có hao tốn biết bao công sức, cầu đạo vấn tiên, thì cũng chỉ, cũng chỉ nhận được kết cục này thôi sao? Mong cho em ấy được sống lại, thật sự là một suy nghĩ hoang đường, sau cùng cũng chỉ là một giấc mộng hão huyền thôi ư?”
“Để tôi đi cứu anh ấy!” Quý Đằng cuống cuồng xoay người định lao xuống núi. Lạc Hạ Thạch lập tức tóm gọn lấy tay cậu, “Vô ích thôi! Đã không còn kịp nữa rồi!”
Quý Đằng xô mạnh, “Buông tôi ra!”
“Cậu mà đi thì cũng chỉ có nạp mạng thôi!” Lạc Hạ Thạch dùng sức ghì cậu lại, lực tay của hắn mạnh tới nỗi Quý Đằng không cách nào thoát ra được, hai người bắt đầu giằng co, Quý Đằng hiển nhiên không phải đối thủ của tên đạo tặc, chẳng bao lâu sau đã bị vật ngửa ra đất, nghe thấy Lạc Hạ Thạch nói: “Vô ích thôi, cậu, tôi, bất kì ai cũng không có cách nào đâu! Có đi, cũng chỉ hy sinh tánh mạng mà thôi!”
Quý Đằng liên tục vùng vằng, Lạc Hạ Thạch dứt khoát giật lấy thắt lưng của cậu, xoèn xoẹt trói chặt cậu: “Cậu bình tĩnh lại cái coi!”
Quý Đằng thở hồng hộc, đến khi lấy lại sức rồi, mới tiếp tục liều mạng giãy giụa.
Lạc Hạ Thạch thô bạo đè cậu xuống, nỗ lực khuyên lơn: “Y chỉ là bị giam lại thôi, lũ yêu quái vốn khiếp sợ y, sẽ không dám tiến vào đâu. Chẳng qua là dùng oan hồn nhốt y lại, nên sẽ không chết đâu. Nhưng nếu cậu vào đó, thì cầm chắc cái chết! Tôi không thể để mặc cậu vứt bỏ mạng sống như vậy được!”
“Kể từ giờ phút này, sự việc đã nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta, cũng không tới phiên chúng ta rớ vào đâu, hiểu chưa? Chỉ có thể để Âm Dương Đạo xử lý mà thôi, chẳng qua là chưa biết đến khi bọn họ mới tới thôi, trong khoảng thời gian này, khu vực quanh đây đều rất nguy hiểm.” Hắn ngần ngừ, rồi nói tiếp, “Cậu cứ theo tôi, cậu là đệ đệ duy nhất của em ấy, tôi sẽ bảo vệ cậu thật tốt, cậu có hiểu không?”
Quý Đằng quay lại lườm hắn tóe khói, càng phản kháng kịch liệt hơn, tên cướp cũng bắt đầu thở dốc, “Cậu đừng như vậy mà, đúng vậy, một số người ở gần đây chắc chắn sẽ chết rất oan uổng, song trên đời này có thời khắc nào là không có người chết oan đâu? Đây vốn là sự thật mà, chúng ta cũng hết cách rồi!”
Trong quá trình ẩu đả, thấy cả mũi lẫn miệng Quý Đằng đều bị dí xuống đất, Lạc Hạ Thạch mới hơi nương tay một tí để cho cậu thở, rồi nói tiếp, “Hơn nữa, y cũng không muốn cậu quay lại đâu. Bằng không, ba cái chuyện đi thám thính kiểu này, để một mình tôi đi há chẳng lẹ hơn sao, mắc gì cứ bắt tôi phải dẫn cậu theo? Đều là vì không muốn cậu tự đẩy mình vào thế nguy hiểm đó!”
Nghe thấy vậy, Quý Đằng đột nhiên không còn manh động nữa, Lạc Hạ Thạch cũng dời cái đầu gối đang tì trên lưng cậu ra, sợ cậu ngộp thở, nên còn giúp cậu lật ngửa người lại nữa.
Quý Đằng bụm mặt, lệ chảy ròng ròng trên gương mặt cậu, cậu gằn hỏi từng chữ một: “Không mong tôi tự đẩy mình vào thế nguy hiểm? Thế chẳng lẽ đại ca tôi thì có thể đưa bản thân vào thế nguy hiểm à?”
Khuôn mặt Lạc Hạ Thạch lẩn khuất trong màn đêm u tối, nhìn không rõ được, chỉ có giọng hắn là vẫn sang sảng: “Cậu có xông vào đó, thì cũng đâu thể cứu được người, chỉ tổ đưa mình vào chỗ chết thôi.”
Quý Đằng nhìn Lạc Hạ Thạch, “Nếu so với khả năng cứu được đại ca, thì tính mạng tôi càng quan trọng hơn sao?” Quý Đằng khụt khịt lỗ mũi, định đưa tay quệt nước mắt, mới nhớ ra hai tay mình vẫn đang bị thắt lưng trói chặt, bèn hỏi: “Sao anh không trực tiếp dùng sợi tơ bạc của anh siết chết tôi cho rồi, mà lại đi xài thắt lưng của tôi?”
Lạc Hạ Thạch ngớ người ra, Quý Đằng trừng mắt với hắn, một lát sau, mới thình lình to tiếng: “Anh rốt cục có phải tên cướp đó hay không? Anh rốt cục là ai? Anh—” Quý Đằng nghiến răng nghiến lợi, “Anh thật sự là kẻ bị tơ tội quấn lấy, hay là quân thượng?”
Lạc Hạ Thạch vốn đang giữ chặt lấy Quý Đằng, bỗng dưng buông cậu ra, khoan thai đứng dậy. Quý Đằng nhìn hắn chòng chòng, ánh mắt hai người giao nhau trong thoáng chốc, dưới ánh sao lung linh, các thớ cơ trên khuôn mặt đẹp mê hồn của Lạc Hạ Thạch hốt nhiên động đậy, nét mặt cũng vì vậy thay đổi theo.
Gương mặt đối diện cậu hiện thời vẫn là của Lạc Hạ Thạch, song biểu cảm trên đó đã không còn thuộc về Lạc Hạ Thạch nữa, mà trở nên lãnh đạm hơn, là vẻ mặt của Hình Tu.
Ít ra cũng không phải là tơ tội.
Quý Đằng thoáng thở phào nhẹ nhõm, đoạn, muôn vàn ý nghĩ cuộn trào trong đầu khiến cậu nhìn Hình Tu với ánh mắt gần như là tuyệt vọng.
Hình Tu hơi đanh mặt lại, thậm chí còn có phần hơi ngạc nhiên, từ tốn hỏi han: “Em làm sao mà nhận ra được?”
“Tôi có nhận ra đâu.” Quý Đằng lề mề đáp: “Chỉ tại thái độ của anh dành cho đại ca, sao mà lạnh lùng quá chừng. Lần trước khi tôi chạm trán với anh ta, Lạc Hạ Thạch chân chính mặc dù tay thì bóp cổ tôi đấy, song ánh mắt vẫn luôn hướng về đại ca, vậy mà lúc đưa tôi rời đi, đến một cái ngoái đầu nhìn lại cũng không có, thật chẳng giống anh ta chút nào.”
“Mà mới rồi, khi anh nói đã không còn kịp cứu đại ca nữa, đúng vậy, anh đã rơi lệ, trông rất đau xót, thế nhưng đó, đó lại không giống cái tên Lạc Hạ Thạch sẵn lòng giao ra cả quả tim chỉ để giúp đại ca được hoàn hồn tí nào. Nếu là anh ta ấy à, làm gì có chuyện dễ dàng từ bỏ vậy chứ, đã thế còn đi khuyên tôi bỏ cuộc theo? Đến tôi còn nghĩ rằng chí ít, chí ít cũng phải tự mình thử sức một phen, xem có thể cứu được huynh ấy ra hay không; thì anh ta, cớ sao lại cứ thế mà từ bỏ cho được?”
Hình Tu chẳng đáp lời.
“Quân thượng, anh không hiểu đâu nhỉ, bởi vì anh chỉ từng gặp qua linh hồn của nhân loại, nên với thân xác của nhân loại, anh không có cảm giác gì hết đúng không?” Quý Đằng gạt đi nước mắt nước mũi, tèm lem như mặt mèo, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Tôi với đại ca, tình nghĩa huynh đệ có lạnh nhạt đến đâu, thì tôi cũng chẳng nỡ bỏ mặc cơ thể huynh ấy bị oan hồn giam cầm đâu; huống hồ chi Lạc Hạ Thạch vẫn luôn một lòng một dạ với huynh ấy, thì làm sao có thể chịu rời đi dễ dàng như vậy? Chỉ cần anh từng đem lòng thương một ai đó, anh sẽ hiểu được rằng đây là điều không thể, kể cả khi biết rõ bên trong thân xác ấy không phải là bản thân người đó, thì vẫn là không buông tay được không nghĩ thông được càng chẳng rời bỏ được.”
Hình Tu chỉ biết giương mắt nhìn Quý Đằng.
“Nếu không phải quân thượng, thì sẽ là anh ta sau khi bị tơ tội bám vào. Thế nhưng, quả nhiên chính là anh, quân thượng, quả nhiên đây là anh.” Quý Đằng lại khóc ngất, “Là anh, đã dùng Lạc Hạ Thạch làm thế thân cho mình, đúng không? Anh vốn không muốn quay về đúng không? Để Lạc Hạ Thạch bị nhốt trong kia, dù người của Âm Dương Đạo đến tìm, cũng chẳng cách nào vào trong pháp trận để xác nhận được. Nhờ đó mà Âm Dương Đạo không có cách nào biết được tung tích của anh nữa, thế là anh có thể tha hồ vui chơi chán chê rồi mới quay về đúng không? Hơn nữa, cơ thể Lạc Hạ Thạch vốn có tư chất tu đạo, phải chăng là, càng dễ điều khiển hơn xác phàm của đại ca?”
Quý Đằng mắng sa sả như đang trút giận, mà Hình Tu thì từ đầu chí cuối chỉ lẳng lặng lắng nghe.
Mãi đến khi Quý Đằng nhìn y như muốn xông tới đập cho một trận, Hình Tu mới khẽ rót tiếng thở dài: “Không đúng lắm, nhưng cũng gần vậy.”
Một sự im lặng kéo dài vây lấy cả hai người, chẳng ai hiểu nổi người còn lại đang nghĩ gì trong đầu.
Thật lâu sau đó, Hình Tu mới chủ động phá vỡ bầu không khí trầm mặc này: “Chỉ có điều là sự thật phức tạp hơn em nghĩ nhiều. Đúng, là ta với Lạc Hạ Thạch đã hoán đổi thân xác cho nhau. Song di dời hồn phách nào phải chuyện giản đơn, trừ khi là thân xác không có linh hồn bên trong như của đại ca em, bằng không, nếu mà đối phương không đồng ý, thì rất khó để cưỡng chế di dời. Thế nên ta vốn không hề ép buộc Lạc Hạ Thạch, là hắn tự nguyện. Trong người hắn vẫn còn sót lại một phần ký ức, liên quan đến chuyện lén học bùa phép rồi bái sư này nọ, ta chỉ tiện thể giúp hắn hoàn thành mà thôi.”
“Sao anh ta lại tự nguyện được?”
“Ta chỉ việc nói với hắn, huyết linh chiêu hồn vốn dĩ nhắm vào ta, nên ta buộc phải tạm thời trút bỏ thân xác ấy, để tránh tai mắt. Hắn bèn nói, hắn sẽ đổi xác với ta. Cho phép ta dùng thân thể hắn để hành động, vừa cũng có thể tránh được tai mắt.” Hình Tu ngập ngừng một lát, rồi như đang oán trách, “Em nói đúng lắm, hắn không chịu để thân thể đại ca em bị bỏ lại nơi thảo nguyên kia làm mồi nhử, thà rằng từ bỏ thân xác của chính mình, cũng phải nhập vào xác đại ca em để bảo vệ cậu ta. Là do ta đã quá khinh suất.” Y nhìn Quý Đằng, giọng trầm xuống, “Cũng tại ta quá nóng vội.”
Quý Đằng cảm thấy khá mù mờ về câu nói cuối cùng mà Hình Tu thêm vào.
Hình Tu cũng chẳng cho cậu thêm thời gian suy ngẫm: “Ta biết, em cảm thấy không công bằng đối với Lạc Hạ Thạch, thế nhưng, chỉ bằng vào số tội ác hắn phạm phải, nếu xuống dưới Âm Dương Đạo, hình phạt mà hắn sẽ nhận còn tàn khốc hơn thế này nhiều, bây giờ chẳng qua là đổi địa điểm thôi. Em cũng trách ta không để ca ca em sống lại đúng không. Kỳ thật, sống lại rồi thì đã sao? Cũng chỉ giúp lòng em khuây khỏa được phần nào mà thôi. Với cậu ta mà nói, tội nghiệt kiếp này chưa đền xong, thì kiếp sau cũng không phủi bỏ được đâu. Chẳng thà trả sạch nợ nần, bắt đầu một kiếp sống mới nhẹ tênh, chẳng chút vướng bận. Mà tơ tội, khi nó quấn lấy cậu ta, thì cũng tự trói buộc chính chính mình rồi, nó đã chẳng thể nào rời khỏi đây được nữa. Còn những oan hồn chịu khổ nọ, rồi sẽ nhận được bồi thường xứng đáng thôi.”
“Hãy tin ta.” Hình Tu dùng cả hai tay giữ lấy đầu Quý Đằng, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu: “Đúng thật là ta có ý đồ riêng, nhưng ta sẽ không hãm hại em. Hơn nữa ta cũng đã lựa chọn biện pháp có cái giá phải trả rẻ nhất rồi.”
Ngón tay Hình Tu dịu dàng vuốt ve gương mặt Quý Đằng, lau đi lệ nhòa cùng bụi đất, “Hiện tại vẫn còn kịp, chưa ai phát hiện ra ta với hắn đã đổi xác cho nhau, chúng ta mau đi thôi, hãy cứ coi như ta đã đầu thai vào nhà em, em đã nói sẽ đối xử thật tốt với ta mà.”
Quý Đằng lồng lên, vùng ra khỏi vòng tay Hình Tu, cậu né ra ra, kiên quyết lắc đầu.
Trên khắp thế gian, không còn cách từ chối nào thẳng thừng hơn thế này nữa.
-Hết chương 23-