Nụ cười bí hiểm ấy chỉ thoáng hiện trong một tích tắc.
Sau đó, Lạc Hạ Thạch ngồi xổm xuống, tươi cười với cậu: “Được rồi đấy.”
“Vậy là xong rồi hả?” Quý Đằng lưỡng lự hỏi lại, Lạc Hạ Thạch bèn đứng thẳng dậy: “Đúng thế. Trong thời gian ngắn đám sương mù kia chắc chắn sẽ không đâm thủng được đâu. Để tôi quay về bên kia coi họ tới đâu rồi.” Lạc Hạ Thạch phi thân lên ngựa, trỏ roi vào mặt Quý Đằng: “Cậu đợi ở đây đi.” Điệu này là muốn vứt Quý Đằng lại đây rồi còn gì.
“Đừng đừng đừng.” Quý Đằng vội vàng cự tuyệt, chỗ này rùng rợn như vậy, bắt cậu một mình ở lại, chẳng thà để cậu chết quách đi cho xong.
Lạc Hạ Thạch chẳng buồn ngoái lại nhìn, chỉ lo điều khiển ngựa quay đi, coi mòi tính bỏ đi thiệt rồi.
Quý Đằng cuống cuồng cả lên, lúc tối lửa tắt đèn ở giữa vùng núi non heo hút, đã vậy trong rừng còn có một đứa nhỏ bị tơ tội nhập vào đang chực chờ xuất hiện bất cứ khi nào, chuyện này hổng đùa được đâu nha! Cậu bổ nhào tới túm được nhúm lông ngựa, thế là cứ giữ rịt lấy quyết không chịu buông tay. ѕαиѕнιяιz.ωσя∂ρяєѕѕ.¢σм
“Ê, thả ra coi! Chú mày sắp giật đứt đuôi nó rồi kìa, không khéo lại mở lối cho con yêu quái kia thoát ra mất!”
Quý Đằng đời nào dám buông, mặc kệ Lạc Hạ Thạch có thuyết phục cỡ nào, cũng quyết tâm ôm mãi không buông!
Roi ngựa trên tay Lạc Hạ Thạch vung cao, Quý Đằng chỉ biết trợn tròn mắt lên rồi ra sức ôm chặt lấy khúc đuôi, sau một phút chần chừ, rốt cuộc hắn vẫn chẳng quất xuống được.
“Phiền chết đi được mà!” Lạc Hạ Thạch tức tối mắng mỏ, sau đó vẫn để Quý Đằng lên ngựa.
Dẫu miệng thì nói rằng muốn đi xem tình hình bên kia, cơ mà trên thực tế, Lạc Hạ Thạch lại chỉ lo chạy lông nhông khắp trong khu rừng. Cho dù bóng tối bủa vây khiến Quý Đằng rất khó phân biệt phương hướng, song cũng nhận ra hắn ta rõ ràng là đang chạy lộn xộn thế thôi.
Trầy trật mãi mới đến được một con lạch nhỏ trong thung lũng, rốt cục Lạc Hạ Thạch cũng chịu thắng ngựa lại. Quý Đằng toan hỏi xem hắn dừng chân ở vùng trũng này làm gì, thì chợt trông thấy dưới gốc cây tùng bên con lạch, có người đang ngồi vắt chéo giò, bên cạnh đặt một bộ đồ trà bằng sứ men xanh trông rất tinh xảo, đun nước bằng lò đất nho nhỏ, như thể đang thư giãn thưởng trà dưới bầu trời rợp ánh sao này.
Hương trà lãng đãng đâu đây, cứ mãi vấn vít nhưng không khiến người ta chán ngán, yên ả lan tỏa khắp cánh rừng.
Quý Đằng thoáng tần ngần, nhưng rồi lại trông thấy Lạc Hạ Thạch nhún người nhảy khỏi lưng ngựa, bước tới hướng đó, thưa với thái độ cung kính: “Sư phụ.”
Người nọ hơi cựa quậy, gương mặt nghiêng nghiêng náu mình dưới bóng râm, như đang nhìn sang bên này. Người này trông còn trẻ măng, có khi còn trẻ hơn cả Lạc Hạ Thạch, lúc bấy giờ đang nhàn nhã ngồi đó, đợi nước sôi pha trà, dưới muôn ngàn sao lấp lánh, thoạt trông như thiên tiên hạ phàm.
Người nọ nâng một chung trà lên, mỉm cười đưa sang: “Nếu con đã mở miệng gọi ta một tiếng thầy, ắt không thể thiếu lễ bái sư có đúng không?”
Lạc Hạ Thạch cúi gằm mặt: “Đương nhiên.” Hắn bước tới trước, kính cẩn nghiêng mình đón lấy chung trà, nhưng lại không uống, mà nhúng ngón tay vào nước trà, rồi nhanh nhẹn vẽ ra một bùa chú trên phiến đá.
Điều duy nhất Quý Đằng cảm nhận được lúc này, chính là ngọn gió đêm thổi qua rừng cây, cũng lùa đi luôn phân nửa ấm áp trong tim cậu.
Thứ Lạc Hạ Thạch vừa vẽ ra, hiển nhiên chính là họa tiết mà Hình Tu đã dạy cậu.
Mà cái người được gọi là sư phụ kia, sau khi nghiêng đầu quan sát, đã tấm tắc khen hay: “Quả là một bùa phép lợi hại, mặc dù chỉ một phần nhỏ nhoi, song vẫn xứng danh nguồn gốc của mọi phép thuật trong thiên hạ. Chỉ cần chịu khó nghiên cứu tìm tòi, liền có thể tùy ý sáng tạo ra phép thuật mới.”
Vệt nước in trên tảng đá, vừa vẽ xong liền bắt đầu biến đổi, đến lúc này, đã có thể nhìn ra hình dạng của bùa chú đã khác xa so với ban đầu, “Thật không hổ là khởi nguồn của pháp thuật, một khi đã hoàn thành liền sẽ thay hình đổi dạng, chẳng trách ngay cả đôi mắt của ta cũng không nắm bắt được.”
Sau đó, cái người trông như thiên tiên kia khẽ khàng dốc chén trà trong tay Lạc Hạ Thạch xuống, nước trà từ trong chén đổ ra, trút ngay xuống tảng đá, trong nháy mắt xóa mờ đi bùa chú đang biến hóa kia.
Quý Đằng không thể giữ im lặng được nữa: “Các, các người đang làm gì vậy?”
Chàng tiên kia nghe vậy chỉ nghiêng đầu liếc cậu một cái, rồi lại cười tít mắt ngó sang Lạc Hạ Thạch: “Muốn làm đệ tử của ta, thì phải tự biết cách thu dọn hậu quả. Con giải quyết cho xong chuyện bên này, rồi hẵng về núi Côn Cừ tìm ta.”
Mới bỏ đi được vài bước, chàng tiên đã lại bồi thêm câu nữa: “Vì con đã gia nhập môn phái ta, nên ta cũng sẽ nói cho con biết hai chuyện. Thứ nhất, pháp thuật tên huyết linh chiêu hồn này, kỳ thật không phải như khi trước ta từng nói, rằng triệu hoán oan hồn về quấy phá đâu, mà là dùng để bày ra hồn trận, nhốt chặt hồn phách bên trong, bất kể sống chết. Hiệu lực của nó không mạnh mẽ như bùa chú kia, mà cái giá phải trả cũng rất đắt, do phải dựa vào oán niệm của các oan hồn để vây kín hồn phách bên trong, nên nhất thiết phải liên tục bổ sung oan hồn vào đó, có thể nói đặc biệt tiêu hao rất nhiều pháp thuật. Song nó lại có một ưu điểm rất lớn, đó là không thể phá giải được từ bên ngoài, nếu cố tình dùng pháp thuật phá hoại từ bên ngoài, khiến các oan hồn bị dồn nén, sẽ kéo theo những linh hồn bị nhốt bên trong cùng bị hủy diệt. Hiện tại hồn trận sắp sửa hoàn thành, thiết nghĩ đã không còn kịp để cứu cái người con muốn cứu kia ra nữa. Thứ hai, ta dối gạt con, là vì không muốn con bước lên con đường sai trái. Người chết mà muốn phục sinh, là trái với đạo lý thiên địa tuần hoàn, miễn cưỡng chỉ tổ hại mình hại người thôi, con hãy từ bỏ ý nghĩ ngông cuồng đó đi.”
Dứt lời, chàng tiên không buồn để ý đến họ nữa, vụt lóe một cái, bóng dáng đã mất hút nơi rừng thẳm.
Chỉ để lại chén trà còn chưa đậy nắp trên tảng đá bên dòng suối trong, hương trà bảng lảng, chứng tỏ tất cả những gì vừa xảy ra đều không phải là ảo giác.
Lạc Hạ Thạch đứng đực tại chỗ, rồi đột ngột quay lại chỗ con ngựa, tức tốc giục ngựa phi nước đại, Quý Đằng phát hiện sắc mặt hắn đáng sợ lắm luôn.
Quý Đằng nào phải đứa ngốc, cậu cũng ngờ ngợ hiểu ra rồi, thứ mà Hình Tu dạy cậu vốn không phải là bùa chú thông thường, mà Lạc Hạ Thạch cũng chẳng có lòng muốn giúp đỡ bọn họ như lời hắn nói, thực tế dường như chỉ là vì muốn bái sư, nên mới lừa cậu vẽ bùa cho hắn thôi.
Nhưng giờ đây, hắn ta lại mặt mày chằm dằm, mà những lời chàng tiên ban nãy vừa nói, Quý Đằng vẫn chưa hiểu hết hoàn toàn, nên cũng hơi sờ sợ, không dám tranh cãi với hắn, chỉ biết lấm lét quan sát. Bất luận ra sao thì Lạc Hạ Thạch cũng đã học được hoa văn bùa chú rồi, cứ xoắn xuýt mãi chuyện này cũng chẳng còn nghĩa lý gì, đằng nào bùa chú cũng có thuộc sở hữu của riêng mình đâu. Mà trọng tâm hiện giờ là, chuyện huyết linh chiêu hồn mà chàng tiên kia nói, đến tột cùng là sao?
Gió thổi xào xạc, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng Lạc Hạ Thạch nghiến răng ken két mà gằn từng chữ: “Ngông cuồng, ngông cuồng ư!”
Nghe như không phải đang nói với cậu, Quý Đằng cũng không có gan đáp lời.
Suốt đoạn đường tiếp theo hai người họ không ai nói lời nào, mãi đến khi sắp sửa xuống núi, Lạc Hạ Thạch mới bất ngờ ghìm cương, Quý Đằng nhìn xuống dưới từ sau vai hắn, ở Thu Địch Nguyên phía đằng xa, có thể thấy ánh lửa lập lòe.
Hướng đó, hẳn chính là nơi mà ban nãy xe ngựa đã đậu lại nhỉ? Sao tự dưng lại nhóm lửa lên, sợ người khác không biết anh ở đó hay sao?
Lạc Hạ Thạch khựng người lại.
Quý Đằng sốt sắng giục hắn đi cho mau.
Ấy thế mà Lạc Hạ Thạch vẫn làm thinh, chỉ lo nhìn chòng chọc chỗ đó, rồi từ tốn lắc đầu.
Quý Đằng bắt đầu tập trung quan sát, đám sương mù mới rồi còn cuồn cuộn, giờ đây chẳng hiểu vì sao đã không còn tiếp tục lan rộng ra nữa, mà ùa về vây quanh ánh lửa kia. Dường như, nếu lấy đống lửa kia làm trung tâm, sẽ thấy từng vòng từng vòng tròn đỏ, ken đặc bên ngoài ánh lửa, hết sức ngay ngắn, khoảng cách giữa mỗi vòng đều suýt soát nhau, luồng sương mù kia hình như bị hút về phía những vòng tròn đỏ, rồi bám lên trên đó. Từ trên cao nhìn xuống, những vòng đỏ cùng đám sương mù vẽ ra trong không trung một cái chuông khổng lồ, đang chầm chậm lúc lắc. Thảng hoặc, lại có tiếng chuông mơ hồ vang lên.
-Hết chương 22-