Xui Xẻo Khéo Chẳng Ai Hơn

Chương 24




Trong giây phút ấy, nơi đáy mắt Hình Tu như có thứ gì vụt lóe lên, chẳng thể nắm bắt được.

Rồi ngay giây tiếp theo, trước mắt Quý Đằng tối sầm lại, cả người cậu bị Hình Tu ôm chầm lấy, y thủ thỉ bên tai cậu: “Em thật sự, bất kể thế nào cũng nhất quyết đi cứu hắn ư?”

“Đúng! Tôi phải đi cứu anh ta! Cho dù tôi sẽ hồn phi phách tán, cho dù tôi sẽ muôn đời không được siêu sinh—” Quý Đằng quýnh lên nói mà chẳng thèm nghĩ, bắt đầu thề thốt lung tung. ꜱλɳꜱɧɩɾɩʐ.ωσɾɖρɾɛꜱꜱ.ͼσɰ

Vòng tay đang ôm lấy Quý Đằng kia, hốt nhiên siết chặt, khiến những lời còn lại, cậu chẳng cách nào thốt ra được nữa, bên tai chỉ còn tiếng Hình Tu thì thầm: “Đừng nói nữa mà.”

Quý Đằng chẳng động đậy nữa, để mặc y ôm mình như thế, cậu có thể cảm nhận được sự do dự của y. Hình Tu dường như đang cố hạ quyết tâm, mà rõ ràng còn là một quyết tâm khiến y phải hết sức đắn đo.

Quý Đằng chẳng rõ y đang lưỡng lự điều chi, chỉ biết rằng với năng lực của bản thân, còn lâu mới cứu nổi cơ thể đại ca và hồn phách tên cướp.

Nghĩ đến đây, Quý Đằng bèn thỏ thẻ thỉnh cầu: “Quân thượng, anh có thể giúp tôi không? Xin anh đấy hãy giúp tôi đi mà.”

Hình Tu không đáp lại ngay, thế nên Quý Đằng vẫn cứ đứng y nguyên, đợi chờ.

Sau rốt, hơi thở của Hình Tu phả vào tai Quý Đằng, kèm theo đó, còn có tiếng thở dài khe khẽ, “Quả nhiên thứ không thể có được, thì vĩnh viễn cũng không thể có được.”

Lời còn chưa dứt, đôi tay vốn ghì chặt lấy Quý Đằng đã vội buông ra.

Nơi này cách Thu Địch Nguyên không xa, suốt dọc đường hai người cưỡi chung con ngựa, chẳng nói với nhau câu nào.

Cái chuông khổng lồ lơ lửng giữa thinh không hiện lên ngày càng rõ rệt, sự u ám ngưng tụ ngay trên đỉnh đầu, mang đến cảm giác áp bức đầy nặng nề. Quý Đằng sốt ruột, cứ cảm thấy phải nói gì đó mới được, nào ngờ Hình Tu đã mở lời trước: “Xuống ngựa.”

Quý Đằng ngoan ngoãn leo xuống, song khi thấy Hình Tu hình như không định xuống theo, cậu đành hỏi ướm: “Quân thượng, chúng ta có cần lên sẵn kế hoạch này nọ không?”

“Không cần thiết.” Hình Tu đáp ngay tắp lự, “Chỉ có duy nhất một biện pháp. Em xem—”

Khi nhìn vào đám sương mù huyết linh đó ở cự ly gần, đúng thật là âm u rùng rợn, Quý Đằng đâu dám nhìn lâu hơn, chỉ biết ngó quanh quất tìm xe ngựa, rồi cậu nhanh chóng phát hiện ra ngay trung tâm đám sương dày đặc kia, là Quý Quân đang ngồi xếp bằng trên mặt đất. Cậu không khỏi dở khóc dở cười, linh hồn bên trong người đại ca quả nhiên là Lạc Hạ Thạch, chứ nếu mà là ca ca mình ấy à, bắt ổng ngồi thiền kiểu đó chẳng thà giết ổng luôn cho rồi.

Làn sương vốn đang bay là đà lại đột ngột gia tăng tốc độ, như thể phát giác ra có người tới.

Đồng thời, Quý Đằng cảm nhận được một luồng sáng nhàn nhạt tỏa ra từ bên cạnh, giống như thứ ánh sáng dịu dàng của đom đóm.

Ngoảnh đầu lại nhìn, luồng sáng đó quả nhiên xuất phát từ phía Lạc Hạ Thạch đang ngồi trên lưng ngựa, chỉ có điều gương mặt Lạc Hạ Thạch lúc này, lại cứ lờ mờ như bị che khuất sau một gương mặt khác, là Hình Tu, không còn nghi ngờ gì nữa, ấy chính là mặt của Hình Tu thuộc về Âm Dương Đạo.

Dung mạo thánh khiết, cốt cách thanh cao, không vương chút khói bụi nhân gian.

Ngoại hình Lạc Hạ Thạch cũng rất ưa nhìn, song nếu so ra thì, chẳng qua chỉ được cái tuấn tú, còn lâu mới sánh được với nhan sắc được dựng nên từ những nét mờ này, mê hoặc hút hồn.

Hình Tu gật đầu với Quý Đằng: “Chớ có lo, chỉ là khuếch trương nguyên hồn lên thôi, có vậy mới thu hút được nó về phía này.”

Quý Đằng ngắm nhìn ảo ảnh Hình Tu lờ mờ hiện lên bên ngoài thân thể Lạc Hạ Thạch, không thốt được lời nào.

“Huyết linh chiêu hồn chỉ có thể phá giải từ bên trong, điều này thật ra cũng chỉ chính xác một phần, vẫn còn một cách khác, chính là người làm phép sẽ chủ động thay đổi mục tiêu của phép thuật.” Hình Tu thản nhiên giảng giải, “Chỉ cần để đối phương nhận ra hắn đã nhầm người là được. Em cứ đợi ở đây, lát nữa sẽ được gặp đại ca em ngay thôi.”

Lời còn chưa dứt, Hình Tu đã giục ngựa tiến bước, nhanh chóng bỏ đi mất dạng, thoáng chốc đã bỏ lại Quý Đằng sau lưng.

Bất an, vô cùng bất an.



Đúng lúc này, đám sương mù khổng lồ neo đậu giữa không trung nọ, đột nhiên di chuyển với tốc độ chóng mặt, Quý Đằng lập tức ba chân bốn cẳng chạy thục mạng lên gò đất cao như bị ma dí, sau đó cậu trông thấy Hình Tu trên lưng ngựa, đang bị màn sương tập kích, chúng dần dần vây lấy y, lại nhìn sang chỗ tên cướp ở cách đó không xa, luồng sương bắt đầu ùn ùn rời khỏi chỗ hắn.

Hình Tu, dùng chính mình làm mồi nhử?!

Chắc hẳn y, có thể thoát được đúng không?

Quý Đằng đột nhiên nhớ ra, Câu Tinh từng nhắc tới, Hình Tu chỉ có nguyên hồn nhập vào xác phàm, về cơ bản chẳng có tí pháp lực nào để dùng.

Màn sương xoáy tròn, pháp thuật đang dần sản sinh.

Dường như Hình Tu đã nhắm chuẩn thời gian, ngay trước khi pháp thuật chân chính thành hình, tức khắc cưỡi ngựa tả xung hữu đột, đám sương mù nọ như kiểu đã trúng kế, rượt theo y sát nút. Hình Tu chạy được một đoạn, lại tạm dừng, canh đúng vào một sát na ngay trước khi pháp thuật hoàn thành, lần nữa vọt ra khỏi đó. Dùng cách này để câu giờ, đồng thời đảm bảo toàn bộ đám sương đều đuổi theo y.

Thế nhưng, làn sương quá dày đặc, tốc độ cũng nhanh, y chẳng cách nào hoàn toàn dứt khỏi được những oan hồn này, chỉ có thể lợi dụng khoảng thời gian trước khi trận pháp hình thành để tháo chạy.

Hình Tu hẳn là không nắm bắt được trạng thái của luồng pháp thuật này, bởi vì y từng nói, người ở trong trận pháp sẽ không quan sát được, chứ Quý Đằng dõi mắt trông theo mà có đến mấy bận sợ hú hồn hú vía, không ít lần cảm thấy y nhất định trốn không được nữa rồi, ấy vậy nhưng, Hình Tu lại vô cùng nhạy bén, luôn có thể thoát thân vào ngay phút chót trước khi trận pháp được hoàn thành.

Vấn đề là, đám sương ấy hoàn toàn chẳng biết mỏi mệt, cũng không loãng bớt đi chút nào, mà Hình Tu lại sẽ kiệt sức vì y đang dùng xác phàm, tình hình vô cùng bất lợi cho y. Quý Đằng không khỏi nghĩ thầm, nếu vẫn còn trong thân thể quân vương của Âm Dương Đạo, thì đã có thể cầm cự được lâu hơn với đám oan hồn này rồi, mà không, nếu là trong thân xác ấy, chỉ với lèo tèo vài oan hồn tép riu này ấy hả, cho xin đi, còn lâu mới có cửa cầm cự được với y nhá.

Quý Đằng đứng trên cao quan sát một hồi, cũng hiểu được đại khái mục đích của Hình Tu rồi, coi bộ y đang dự tính cưỡi ngựa chạy về phía hẻm núi chật hẹp nọ, nơi y đã lừa mình vẽ ra những họa tiết bùa chú kia.

Quý Đằng không kịp nghĩ gì thêm, chỉ lo vắt giò lên cổ chạy dọc theo đường núi, phóng thẳng về phía hẻm núi ấy. Suốt dọc đường té lên té xuống không biết bao nhiêu lần, mình mẩy đầy thương tích, rốt cục cũng đón đầu được Hình Tu ở ngay cuối con đường.

Hình Tu vừa giục ngựa rẽ về phía đỉnh núi, bỗng đâu trông thấy Quý Đằng lù lù canh me sẵn bên vệ đường, mới khoát tay với cậu, xua cậu đi cho mau.

Quý Đằng dễ gì chịu, cứ thế cắm đầu cắm cổ bổ nhào qua, Hình Tu thoáng nhìn về phía đám sương ùn ùn kéo đến sau lưng mình, chân kẹp chặt ngựa, vội vàng xông thẳng tới chỗ Quý Đằng, ẵm cậu lên lưng ngựa trong tư thế úp mặt vào người mình như ẵm em bé: “Em lại đây làm gì!!”

“Anh muốn tự mình làm mồi nhử?”

Hình Tu gật nhẹ đầu.

“Vậy anh định thoát thân kiểu gì?”

Hình Tu không trả lời vấn đề này: “Khúc sông ở ngã rẽ tiếp theo nước chảy tương đối êm, khi nào ta đẩy em, em cứ nhảy xuống đó.”

Quý Đằng hồi đáp bằng mười ngón tay đan vào nhau, siết chặt lấy eo Hình Tu, nhìn y đắm đuối: “Trừ phi anh chặt đứt tay tôi.”

“Rốt cục em muốn thế nào đây?” Hình Tu thình lình sẵng giọng, “Em muốn cứu đại ca, ta để em đi cứu, em không muốn Lạc Hạ Thạch bị nhốt, ta liền thả hắn tự do, em còn muốn sao nữa?”

“Tôi sẽ đi cùng anh.” Quý Đằng ôm Hình Tu cứng ngắc.

Hình Tu thoáng cựa quậy, như muốn đẩy cậu ra.

Quý Đằng dùng hết sức bình sinh hét toáng lên, “Anh mà bỏ tôi lại đây, thì dù có phải chạy bộ tôi vẫn quyết đuổi theo anh đến cùng. Tôi sẽ ở bên anh! Cho dù hai ta có phải chết chùm, thì vẫn tốt hơn là chỉ mình anh bị bắt nhốt. Tôi muốn đồng hành với anh, sẽ luôn ở bên anh, theo anh đến chừng nào người của Âm Dương Đạo đón anh mới thôi!”

“Nếu Âm Dương Đạo không tới đón ta thì sao?” Giọng Hình Tu vẫn cứ đều đều.

“Thế thì coi như số tôi nhọ nhất trần đời đi, quãng đời còn lại, kiếp sau, rồi kiếp sau sau nữa, tôi đều chẳng cần! Tôi sẽ chỉ ở trong trận pháp này bầu bạn với anh, vẫn không được ư?”. Ngôn Tình Nữ Phụ

Hình Tu không lên tiếng, qua một lát sau, y đặt tay lên đỉnh đầu Quý Đằng, ghì chặt vào lòng mình: “Vì cái gì?”

Quý Đằng không dám buông tay, sợ sẽ thật sự bị ném xuống, chóp mũi tì lên xương ức người trước mặt muốn bẹp dí, giọng lúng búng: “Cái gì mà vì cái gì chứ?”



“Vì cái gì mà khi ta muốn cùng em tiêu dao tự tại du ngoạn nhân gian, thì em không chịu; đến khi ta bị huyết linh hồn trận trói buộc, em lại đòi theo ta?” Hình Tu hỏi một cách trịnh trọng.

Quý Đằng ngẩn tò te: “Tôi không biết.”

Hình Tu không hỏi thêm nữa, tình hình hiện tại cũng không cho phép y hỏi thêm.

“Chúng ta thật sự sẽ thoát được ư?” Quý Đằng hoang mang ngó dáo dác, không gian trống trải, chẳng có lấy một thứ gì. Phải rồi, tiến vào phạm vi của trận pháp, thì không còn cách nào theo dõi luồng sương mù mịt kia nữa, “Đuổi kịp rồi sao?”

“Chắc chắn đã đuổi tới nơi rồi.” Hình Tu đột nhiên thì thầm vào tai Quý Đằng, “Đừng sợ, chúng ta giải quyết phần quan trọng nhất trước.”

Hình Tu bắt đầu chạy vòng vèo khắp trong khu rừng, Quý Đằng thấy cảnh tượng này sao mà quen quá chừng, hình như chỉ mới cách đây không lâu, khi Hình Tu vẫn còn đang giả dạng làm Lạc Hạ Thạch, cũng từng chạy lung tung thế này rồi.

Sau khi chạy một trận đã đời, Hình Tu bỗng nhiên dừng lại.

Y ngẩng đầu lên nhìn trời, “Chính là chỗ này.”

Quý Đằng chẳng hiểu mô tê gì cả, thế nhưng sao lại ngừng lại nhỉ, dựa trên tốc độ của đám sương mà trước đó cậu trông thấy, thì chỉ cần ngừng lại một chút thôi, nó sẽ nhanh chóng bao vây lấy chúng tôi mất. Mặc dù, hiện tại, chẳng cách nào thấy được bóng dáng của đám sương ấy, nhưng chắc chắn nó đang hung hãn vần vũ quanh đây cho coi.

Ấy thế mà Hình Tu vẫn cứ thủng thẳng, chỉ xuống đất cho Quý Đằng thấy: “Em xem, vết móng ngựa mà lần trước chúng ta đi ngang nè.”

Trời tối thui như mực, Quý Đằng đành nhìn đại cho có.

Vậy nhưng Hình Tu lại vô cùng phấn khích kể lể: “Đây nữa nè, đây chính là nơi mà lần trước ta điều khiển ngựa nhảy qua đó, em còn nhớ không? Trên hai tảng đá to oành này nè?”

“Phải phải.” Quý Đằng đời nào hứng thú với ba cái này, nhưng cậu đích xác vẫn còn nhớ, khi đó Lạc Hạ Thạch không chọn đi trên đất bằng, mà cứ khăng khăng quẹo sang chỗ tảng đá bự chảng này để phóng qua, tuy rằng khả năng bật nhảy của rận Quỷ Bì hơi bị đỉnh đấy, song cũng mém làm cậu trẹo cả lưng, nên cậu mới nhớ tới giờ, “Không phải lúc này chúng ta nên khẩn trương trốn chạy à?”

Hình Tu chả thèm để ý tới cậu, chỉ lo giục ngựa phi tới chỗ có dấu móng ngựa vừa nhắc đến, lững thững chạy vòng dưới chân tảng đá qua đầu bên kia, rồi ngoảnh đầu lại cười toe với Quý Đằng: “Tuyệt, dấu chân được nối liền rồi!”

Quý Đằng thiệt muốn tẩn y một trận dễ sợ: “Quân thượng, đừng nghịch nữa có được không, tụi mình nấn ná ở đây lâu lắm rồi, e là luồng sương kia đã vây kín lấy tụi mình rồi đó.”

Hình Tu thở dài ảo não: “Sao mà em chẳng có chút năng lực tư duy đa chiều gì hết vậy.”

Cái quỷ gì nữa đây.

Quý Đằng còn chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều, đã chợt nghe thấy tiếng gió lạ lùng vút lên.

Tiếng gió thổi đầy thê lương, lẫn bên trong đó là tiếng khóc than như có như không, chuyện gì đó kì lạ đang diễn ra quanh đây.

Quý Đằng nép vào sau lưng Hình Tu: “Làm sao đấy?”

Hình Tu thong dong đáp lời: “Bùa chú kia ấy mà, không nhất thiết phải vẽ bằng bút đâu. Khi nãy lúc ta cưỡi ngựa đưa em chạy quanh, chẳng phải trong lòng em vẫn không ngừng chê trách chuyện ta cứ chạy lông nhông đó ư?”

Không sai.

“Kỳ thật, những mảng máu thịt vụn rơi ra từ trên người rận Quỷ Bì, còn hiệu quả gấp bội so với bút lông và phẩm màu nữa đấy.” Hình Tu cười tủm tỉm.

Quý Đằng chợt bừng tỉnh ngộ!

-Hết chương 24-