“Không ổn rồi!” Tên cướp kéo lấy Quý Đằng xông ra khỏi căn nhà, nhảy vọt lên lưng ngựa, cho ngựa quay đầu, lao vút về phía vách núi.
Thu Địch Nguyên và Loa Thành, bị ngăn cách bởi những rặng núi thấp lè tè nối tiếp nhau, thế nhưng trùng hợp thay, chính giữa những rặng núi ấy lại có một hố trũng khổng lồ, con đường nối giữa Thu Địch Nguyên và Loa Thành đã được hình thành bằng cách men theo thế núi băng qua vùng trũng đó. Vách núi nơi ấy cao chót vót, tồn tại duy nhất một thông đạo mà khi nhìn lên, bầu trời chỉ còn là đường chỉ mảnh [1], thế núi hiểm trở đúng hệt như câu thơ một người giữ ải muôn người khôn qua [2]. Tên cướp lúc này đang dẫn theo Quý Đằng xông thẳng về phía vách núi này.
Có ngựa là yêu quái, hành trình rút ngắn hơn hẳn, chở theo những hai người mà không biết mệt là gì.
“Con ngựa này là thế nào đấy?” Tên cướp sợ đến líu lưỡi với tốc độ phi ngựa hiện thời, “Chạy nhanh như bay thế? Còn không thèm thở dốc luôn.”
“Nó không phải ngựa, là yêu quái khoác lên mình lớp da ngựa thôi, nên nhanh là phải.” Quý Đằng trả lời. sᴀɴsʜɪʀɪᴢ.ᴡᴏʀᴅᴘʀᴇss.ᴄᴏᴍ
Tên cướp kìm lòng không đặng đưa tay ra sờ thử lên da ngựa, định xem xem có gì khác với ngựa bình thường, bàn tay vừa tiếp xúc với thân ngựa, bên dưới lớp da thình lình có thứ gì đó mạnh mẽ nhú lên, như mọc ra một nắm đấm trên lưng ngựa. Tên cướp phản xạ nhanh như chớp, chỉ một sát na sau đã nhảy vọt lên cao, đến khi ánh mắt Quý Đằng đuổi kịp hắn, thì hắn đã đáp xuống đất một cách tao nhã rồi.
Quý Đằng vội vàng ghìm ngựa lại.
“Vậy mà cũng được nữa hả?” Tên cướp thận trọng đánh giá con ngựa, “Cái thứ đó sẽ không tự dưng chui ra đó chứ?”
“Không đâu.” Quý Đằng nói, “Chỉ cần những hoa văn vẽ bên trên không bị nhòe đi là được.”
Tên cướp nheo nheo mắt tỉ mẩn săm soi con ngựa: “Yêu quái lớn như vậy, mà chỉ cần vẽ vài đường nguệch ngoạc là có thể nhốt nó trong lớp da ngựa ư?”
“Đây không phải bùa chú pháp thuật tầm thường đâu,” Quý Đằng lập tức thanh minh, “Là, là một phần của cái gì gì thần giới ấy.”
“Tam phương thần giới?” Tên cướp bỗng dưng hạ giọng.
“Ừ, hình như là cái tên này đó.”
“Sao khắp cả người nó đều có, không lẽ phải vẽ nhiều như vậy ư?” Tên cướp ghé sát lại gần hơn để nhìn cho kĩ.
Quý Đằng ngồi trên yên cũng khom người cúi đầu xuống dòm dòm, rồi lắc đầu: “Anh không nói tôi cũng chả để ý đấy, hoa văn ban đầu đâu có phải như vầy, tôi chỉ vẽ có bốn năm cái hình to cỡ lòng bàn tay thôi à, kiểu này chắc là nó tự biến hóa thành đó, bây giờ thành ra đầy mình đầy mẩy luôn rồi.”
Tên cướp tặc lưỡi, lại phi người bay lên lưng ngựa.
Khi đã biết ngựa này là yêu quái, tên cướp cũng chẳng tiếc thương gì nó nữa, vung roi thúc ngựa chạy bán sống bán chết, Quý Đằng chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít gào bên tai, chẳng bao lâu sau đã lên tới đỉnh núi.
Nơi đỉnh núi cô liêu cao chót vót, vừa khéo có thể dõi mắt trông ra con đường dẫn đến thôn trang, cũng như Loa Thành nằm ở hướng ngược lại. Không nhìn thì thôi, chứ vừa nhìn đã thấy vấn đề rành rành trước mắt rồi.
Bên trên Loa Thành là bầu trời đêm trong vắt, chi chít ánh sao sáng lấp lánh của mùa hạ. Mà khi lấy vách núi làm ranh giới, vùng trời phía trên Thu Địch Nguyên chỉ kéo dài tầm vài chục dặm, cũng đầy sao như thế. Chỉ riêng có thôn Thu Địch Nguyên nằm ngay dưới chân núi là bị bao phủ trong màn sương xám xịt lãng đãng, gần như hòa thành một thể với bóng đêm, rất khó để phát hiện ra.
Tên cướp đoan chắc Quý Đằng chẳng hiểu gì sất, nên nhanh chóng giải thích cho cậu. Có thể khái quát thành bốn điểm chính như sau: Thứ nhất, người dân trong thôn e rằng toàn bộ đều đã bị hành hạ tới chết rồi. Thứ hai, căn cứ theo vị trí bị hồn ma chiếm giữ cộng với vết tích do pháp thuật để lại, có thể thấy tất cả đều bị sát hại tại nhà của chính mình. Thứ ba, trong nhà hết sức sạch sẽ, chứng tỏ đã có người gom hết máu đi rồi. Thứ tư, dùng pháp khí tẩm máu kiểu đó để triệu hoán oan hồn, gần như có tác dụng tuyệt đối, thế nên thứ sương mù hiện tại đang bay là đà quanh thôn ấy, chính là tập hợp của đủ mọi oan hồn!
“Chúng ta quan sát thêm một hồi xem sao.” Tên cướp nhỏ giọng dặn, “Coi coi tình hình tóm lại là thế nào.”
Rốt cục cũng được nghỉ xả hơi đôi chút rồi, Quý Đằng ngồi bệt ra đất, cố gắng bình tĩnh lại. Trong lúc nhịp tim dần trở nên ổn định, nỗi nghi hoặc cũng từ từ trỗi dậy trong cậu. Lần trước đụng mặt tên đạo tặc này, rõ ràng hắn mù tịt về pháp thuật cơ mà, cớ sao lúc này lại có thể giảng giải rành mạch như vậy?
Chút xíu hiềm nghi như đốm lửa nhỏ này, nhen nhóm giữa lúc cậu đang nghi thần nghi quỷ lung tung, chẳng khác nào gặp trúng đống củi tẩm dầu hỏa, phựt một tiếng bùng lên, muốn dập cỡ nào cũng không tắt được, vấn đề mà mới rồi vì căng thẳng nên nhất thời quên béng đi, giờ đây bắt đầu mon men xuất hiện trở lại trong tâm trí cậu.
Không để Quý Đằng có thời gian lần ra manh mối, tên cướp đã ngồi xuống sóng vai với cậu, ngỏ lời trước: “Phải rồi, con chim miệng mồm tía lia kia đâu?”
“Anh nói Câu Tinh hả?”
Tên cướp thoáng nhếch mép, dường như đang cười: “Không ngờ tên lại nhã nhặn như vậy.”
Quý Đằng ngập ngừng đáp: “Câu Tinh, đã quay về rồi.”
Tên cướp liếc sang chỗ cậu, như là hơi ngạc nhiên về điều vừa nghe: “Quay về rồi? Được việc như thế cơ mà, sao lại để nó trở về chứ?”
Quý Đằng cũng chẳng biết nên trả lời sao cho phải: “Nó bị tấn công, tội nghiệt tiêu tan, nên là— Hôm đó, anh không gặp được nó ư?”
“Hôm nào? Lần cuối tôi gặp nó, cũng chính là ngày gửi tin về cho mấy người đó.” Tên cướp nêu lên một vụ án, đích xác là bức thư cuối cùng mà Câu Tinh mang về. Kế đến, Câu Tinh chỉ có thể hiện hình dưới dạng hồn ma, báo tin về Thu Địch Nguyên, “Kể từ đó, có nhận được thêm tin tức nào từ chỗ các cậu đâu.”
Quý Đằng thật tình nín nhịn hết nổi rồi, bèn chớp lấy ngay thời cơ chất vấn: “Nếu đã vậy, thì làm sao anh biết được rằng bọn tôi đang ở đây? Đã vậy, lại còn xông đúng vào ngay cái bẫy rập bọn tôi đã sắp đặt sẵn để dụ bắt tơ tội luôn?”
Tên cướp thoạt tiên ngẩn tò te ra, đến khi ngoái lại thì bắt gặp ánh nhìn trừng trừng của Quý Đằng, trong mắt cậu hiện đầy vẻ đề phòng và cảnh giác, hắn mới đột nhiên hầm hừ, “Có lẽ nào cậu cho rằng, sợi tơ tội ấy đã bám lên người tôi rồi?”
“Nào, nào dám.” Quý Đằng thấy hơi nao núng.
Tên cướp vung tay, quật Quý Đằng ngã ra đất cái bịch, ngay khi cậu đang định giãy giụa, tên cướp đã nhanh như cắt, chỉ với một cánh tay, đã ghì chặt vai cậu, khiến cậu không cách nào bật dậy được. Có lẽ Quý Đằng vĩnh viễn cũng không hiểu được, làm cách nào mà một người với nhan sắc diễm lệ nhường này, lại sở hữu sức mạnh to lớn đến nhường ấy.
Tên cướp nhìn cậu từ trên xuống: “Nếu thật sự là vậy— thì cậu tính sao?”
Thế, thế thì bó tay thật đấy. Quý Đằng nghĩ ngợi một lát, lại nói: “Tôi cho rằng, mặc dù việc anh có mặt tại đây rất bất thường, nhưng hẳn là không phải đâu.”
“Ồ, căn cứ vào đâu cơ?”
Quý Đằng mấp máy môi cả buổi trời, sau rốt mới nói: “Cho dù tôi nhìn không ra, thì không lý nào Hình Tu lại nhìn không ra được, nếu anh thật sự là tơ tội, tôi cảm thấy anh ấy sẽ không đưa tôi vào chỗ chết đâu.”
Tên cướp cười phá lên: “Không ngờ cậu lại tín nhiệm anh ta như vậy, tôi thì lại chẳng rõ trong lòng anh ta nghĩ gì. Cậu coi chừng, người ta xem cậu như mồi câu, dụ cậu lên sàn diễn, còn mình thì núp trong xó coi kịch vui đấy.”
Quý Đằng không biết nên phản bác kiểu gì, mặt mày đỏ lựng lên, ra sức lắc đầu nguầy nguậy: “Không đâu, không đâu.”
Tên cướp đang quan sát cậu từ bên trên, bất ngờ đưa tay tới, trước mắt Quý Đằng chợt tối om, thay vào đó là cảm giác ấm nóng, lúc này mới nhận ra tên cướp đã dùng tay che mắt mình lại. Mất đi thị giác, thính giác của cậu liền trở nên nhạy bén hơn, nghe được tiếng tên cướp rì rầm: “Quả nhiên trông vẫn, hao hao giống nhau.”
Đồng thời, xúc cảm ấm áp rất tinh tế, lan dần từ dưới cằm Quý Đằng, khiến cậu nhận ra ngay, tên cướp đang mân mê gương mặt mình một cách trìu mến.
Quý Đằng tá hỏa âm binh, vội vàng dùng hết sức lực đẩy hắn ra: “Anh làm gì vậy?”
Đã chứng kiến sức mạnh khác thường của tên cướp, Quý Đằng cũng không dám chắc có thể đẩy được hắn hay không, chẳng qua tên cướp lại nương theo mà buông tay ra, miệng thì làu bàu: “Nhớ lại chút kỷ niệm xưa thôi mà.”
“Anh!” Quý Đằng toan buông một tràng thao thao bất tuyệt giảng giải về luân thường và đạo đức cũng như không thể luân phiên làm nhục cả nhà người ta như vậy, rồi thì đã tán tỉnh ca ca thì làm ơn buông tha cho đệ đệ vân vân và mây mây, ngờ đâu tên cướp đã ngoảnh mặt sang hướng khác.
“Tuy rằng tôi cũng không hoàn toàn nghi ngờ anh, nhưng tốt xấu gì anh cũng nên giải thích vài câu đi chứ!” Quý Đằng không nhịn được phải càm ràm, “Thậm chí, đến tên anh tôi còn chưa biết đây này!”
Tên cướp quay lại nhìn cậu: “Hình như là chưa từng khai báo thật.” Nói rồi chỉ vào chính mình: “Họ kép Lạc Hạ, tên chỉ một chữ Thạch, Lạc Hạ Thạch [3]. Về phần tôi làm cách nào để tìm ra các cậu thì—”
Thì ra, từ sau cái lần được Hình Tu chỉ điểm rằng mình có tư chất thích hợp để tu đạo, Lạc Hạ Thạch đã nỗ lực tìm tòi và học hỏi, kế đó dùng cái mai rùa tìm thấy ở chân núi Côn Cừ bói một quẻ, kết quả quẻ bói đã chỉ dẫn hắn tìm đến một cao nhân. Lúc kể đến đây, mặt mày hắn bắt đầu có hơi nhăn nhó.
Tóm lại, Lạc Hạ Thạch sau khi trải qua vô vàn trắc trở, chịu mọi khổ đau giày xéo, rốt cục đã có thể bái cao nhân làm thầy. Lúc kể đến đây, mặt mày hắn bắt đầu nhăn nhó dữ dội hơn.
Một mặt, hắn lùng kiếm thông tin về các vụ án, một mặt, lại chuyên tâm tu đạo, mấy bữa nay Câu Tinh không thấy xuất hiện, làm hắn lo lắng không thôi, nên đã nhờ sư phụ gieo thử một quẻ xem họ đang ở đâu, lúc kể đến đây, mặt mày hắn đã bắt đầu nhăn nhó như khỉ ăn ớt.
Sau cùng, Lạc Hạ Thạch làm cái mặt như sắp sửa ói mửa tới nơi, rồi nói, thì cứ thế mà tìm được đến đây rồi đó.
Quý Đằng nghe xong bỗng thấy hiếu kỳ vô cùng: “Vị cao nhân này là thần thánh phương nào, chỉ tính toán chút đỉnh, mà đã có thể tìm ra thông tin chính xác nhường này, ngay đến ở thôn nào, hộ nào cũng tính ra được luôn.”
Lạc Hạ Thạch tỏ ra khốn khổ tột cùng: “Chớ nhắc đến ổng nữa.”
Không ngờ lại có thể khiến Lạc Hạ Thạch trở nên như vậy, Quý Đằng không khỏi ngầm cà khịa, chẳng biết là cao nhân kiểu gì nữa. Đúng lúc này, Lạc Hạ Thạch bất thình lình đứng bật dậy.
“Sao thế?” Quý Đằng vội đến nhảy cẫng lên.
“Lớp sương đang dịch chuyển.” Lạc Hạ Thạch đáp. Trong mắt Quý Đằng, đám sương dày đặc kia hoàn toàn chẳng có gì thay đổi so với ban nãy cả, cơ mà nghe Lạc Hạ Thạch nói vậy, làm cậu cũng có cảm tưởng hình như nó đang biến hóa thì phải.
“Toàn bộ oan hồn trong thôn đều bị triệu tập tới đây rồi.” Lạc Hạ Thạch thì thào. Hắn trông ra xa, Quý Đằng cũng nhìn theo, hướng đó là Loa Thành.
Quý Đằng cuống quýt hỏi ngay: “Liệu có gây hại gì cho Loa Thành không?”
“Nếu luồng sương mù này dịch chuyển đến đó, thì rắc rối to. Đám sương này chính là tử khí của oan hồn, bất kể là người hay là súc vật, đều sẽ bị ảnh hưởng bởi nó.”
“Vậy phải làm sao đây?” Quý Đằng sốt sắng, nguyên một thôn làng diệt vong chỉ sau một đêm đã đáng sợ lắm rồi, nếu cả Loa Thành cũng bị tấn công, thì con số thương vong sẽ không chỉ còn là vài chục hay vài trăm nữa đâu.
“Có một biện pháp giải cứu khẩn cấp!” Lạc Hạ Thạch nhìn thẳng vào mắt Quý Đằng, “Cậu còn nhớ hoa văn trên mình ngựa được vẽ thế nào không? Nếu cậu vẫn nhớ, thì còn cứu được!”
“Nhớ chứ!” Quý Đằng gật lấy gật để.
“Tốt lắm!” Lạc Hạ Thạch dắt ngựa qua, “Dãy núi này chính là một tấm lá chắn tự nhiên, chúng ta chỉ cần thiết lập hàng rào kết giới trên lối đi duy nhất dẫn đến Loa Thành, liền có thể giữ đám mây mù này lại đây, không đến nỗi liên lụy bên đó đâu!”
Hai người cưỡi ngựa men theo sườn núi, dọc đường Lạc Hạ Thạch liên tục quan sát địa hình và đã tìm ra đoạn hẹp nhất trên thông đạo, chỉ rộng tầm mười trượng.
“Chính là chỗ này, khẩn trương lên.” Lạc Hạ Thạch ra lệnh, “Vẽ cho đàng hoàng, đừng có để sai nét nào đó!”
Quý Đằng lấy bút từ trong ngực áo ra, may mà Hình Tu nhắc trước với cậu rằng hễ mà thấy màu phai là phải đồ lại ngay, nên lúc nào cũng mang theo đồ nghề bên người, chẳng qua hiện tại cậu lại không biết nên đặt bút từ đâu.
“Đương nhiên là mặt đất rồi!” Lạc Hạ Thạch nói, “Kim mộc thủy hỏa thổ, trong đó thổ là nguyên tố có sức mạnh bảo vệ lớn nhất còn gì, kết giới lập từ dưới đất lên sẽ vững mạnh hơn cả.”
Quý Đằng hấp tấp quỳ mọp xuống, hít một hơi thật sâu, cẩn thận nghiền ngẫm lại từng nét bút mà Hình Tu đã vẽ, đến khi chắc chắn không sót chỗ nào rồi, mới bắt đầu phác thảo trên mặt đất. Họa tiết ấy như thể đã khắc ghi trong thâm tâm Quý Đằng rồi, cậu múa bút vèo vèo, chẳng mấy chốc, đã vẽ xong một bức tranh hoàn chỉnh, quệt mồ hôi rồi, mới ngước lên hỏi: “Thế này đã được chưa?”
Vừa ngẩng đầu lên, Quý Đằng không khỏi giật mình đánh thót.
Nguyên nhân chính là vì, Lạc Hạ Thạch đang quan sát, bằng một thái độ hết sức quái gở mà ngắm nghía hình vẽ trên mặt đất, bên mép nhếch lên thành một đường cong rùng rợn.
Để rồi, ánh mắt hắn, chuyển dần lên người Quý Đằng.
Ánh mắt này, khiến Quý Đằng khiếp hãi không thôi.
-Hết chương 21-
Chú thích:Nhất tuyến thiên (一线天) là cách gọi của địa hình một lối đi hẹp giữa những vách núi san sát nhau, nếu đứng ở đó nhìn lên, bầu trời trông giống như một đường chỉ mảnh. [↑]Nhất phu đương quan vạn phu mạc khai: là câu thơ trong bài Thục đạo nan của Lý Bạch, ý nói địa hình hiểm trở tới nỗi chỉ cần một người gác ải thôi thì muôn vạn quân định cũng không chiếm đánh nổi. [↑]Họ kép là đặc trưng của người Hoa, bình thường hay gặp mấy họ như Âu Dương, Tư Mã, Công Tôn v.v.. Còn họ Lạc Hạ này rất hiếm người dùng vì nó mang nghĩa xấu (rơi xuống). [↑]Tèn ten, thấy cái tên này quen không? Bạn nào đã lỡ quên thì có thể dùng tính năng tìm kiếm trên wp của mình để xem lại, ở bộ trước của A Thất có nhắc thoáng qua nè ^^ Đồng thời cũng hé lộ luôn về thân phận vị cao nhân khiến đệ tử mình phải thấy mắc ói XD Dân ở BTN hỏi sao hông BT =))