Trước mặt là một chuỗi hạt hoàn chỉnh không hề hư hao tổn hại gì.
Nhưng đây không phải điều khiến Minh Châu kinh ngạc mà thứ làm cô hoảng hốt chính là mối thắt của nó. Giống hệt mối thắt trên chuỗi hạt năm xưa Thế Trường đã tặng cho cô.
Cô nhớ năm đó anh rất đắc ý nói với cô rằng mối thắt trên chuỗi hạt là do anh tự nghĩ ra, làm theo cách nào mối thắt sẽ lận ngược vào trong khiến chuỗi hạt trông đẹp mắt hơn.
Sau này Thế Trường phá hủy chuỗi hạt trong cơn tức giận, làm sao anh kịp nhận ra điểm đặc biệt của nó chứ?
Như vậy chỉ có một nguyên nhân duy nhất.
Anh đã khôi phục trí nhớ rồi.
Minh Châu siết chặt chuỗi hạt trong tay, hạt châu ghim vào da thịt khiến cô cảm thấy hơi đau.
Thế Trường để lại hết tài sản của anh và cả quyền nuôi con cho cô là vì đang chuộc tội sao?
Minh Châu cảm thấy thật châm chọc. Nếu anh đang chuộc tội, vậy chẳng phải lời Thế Nam nói là sự thật, anh đã sai Minh Ngọc tới giết cô, sau khi nhớ ra mọi chuyện mới hối hận.
Nếu sự thật là thế, cả đời này cô cũng không tha thứ cho anh.
Minh Châu thẫn thờ bước ra khỏi phòng ngủ của Thế Trường, khi tới phòng khách thì đụng phải quản gia đang từ bên ngoài trở về.
“Cô Minh Châu, trông sắc mặt của cô kém quá.”
Quản gia lo lắng hỏi. Minh Châu lắc đầu nói:
“Tôi không sao.”
Dừng một chút, cô lại hỏi:
“Tôi nghe nói sau khi ngồi tù không bao lâu, Minh Ngọc đã phát điên có phải không?”
Quản gia gật đầu, sau đó thấy cô buồn bã bi thương, ông ấy thở dài một tiếng rồi nói:
“Cô thật sự quá lương thiện, ả Minh Ngọc kia hại cô rất nhiều lần vậy mà cô vẫn thương xót cô ta.”
“Tôi không thương xót cô ta, tôi chỉ...”
Chỉ muốn tìm kiếm chân tướng mà thôi.
Hiện giờ Minh Ngọc đã bị điên, còn ai sẽ biết năm đó Thế Trường có thật sự sai cô ta giết cô và con của cô hay không?
Nhìn Minh Châu muốn nói lại thôi, quản gia như hiểu ra điều gì đó.
Ông ấy chứng kiến Thế Trường đối xử tệ bạc với cô ra sao, cũng nhìn thấy sau khi cô xuống biển anh đã thống khổ tự trách thế nào.
Thứ hai người trẻ tuổi này thiếu chung quy chỉ là một lời giải thích mà thôi.
Huống hồ hiện tại Thế Trường mắc bệnh hiểm nghèo, mặc dù anh đã hứa sẽ làm phẫu thuật nhưng ông ấy vẫn rất lo lắng, nói gì thì ý chí sinh tồn cũng là nhân tố quyết định mức độ thành công của ca phẫu thuật.
Suy nghĩ một lúc, quản gia lên tiếng:
“Cô Minh Châu, cô thật sự không thể tha thứ cho cậu chủ sao? Bây giờ cậu ấy đã mất hết tất cả rồi, rất đáng thương. Bé Trường Minh chắc cũng nhớ ba nó lắm.”
Minh Châu nở một nụ cười chua chát hỏi:
“Chú cũng chứng kiến anh ta đối xử với tôi như thế nào mà, chú vẫn muốn tôi tha thứ cho anh ta sao?”
Trong lòng Minh Châu vẫn có một vách ngăn không cách nào vượt qua được, cô yêu Thế Trường nhưng cũng không thể tha thứ cho anh.
“Cô Minh Châu à, sau khi cô rơi xuống biển, chúng tôi đều cho rằng cô đã chết. Lúc đó cậu chủ như phát điên muốn tự sát theo cô, nếu chúng tôi không khuyên ngăn cậu ấy rằng cậu ấy phải chăm sóc bé Trường Minh thì cậu ấy đã sớm không còn trên đời nữa. Tôi biết không thể bắt ép cô tha thứ cho cậu ấy vì tôi không phải cô, không hiểu được nổi đau mà cô đã gánh chịu, nhưng ba năm qua cậu Thế Trường tự ngược đãi bản thân rất nhiều, cậu ấy thật sự rất yêu cô. Mà cô cũng còn yêu cậu ấy đúng không?”
Minh Châu cắn môi, nước mắt lộp bộp rơi xuống. Qua lời của quản gia, cô biết Thế Trường đã biết lỗi, nhưng cô vẫn không qua được khúc mắc kia.
“Quản gia, chú không hiểu đâu. Năm đó khi tôi và con cần anh ta nhất, anh ta lại trốn tránh không đến bệnh viện ký tên khiến con tôi suýt chết. Đó là tình yêu mà anh ta đã dành cho tôi sao? Thật tàn nhẫn!”
Quản gia nghe tới đây lập tức sửng sốt, có vẻ ông ấy nhìn ra vấn đề rồi vì thế vội nói:
“Cô hiểu lầm cậu chủ rồi. Năm đó đúng là tôi không gọi điện được cho cậu ấy, nhưng đó là bởi vì cậu ấy đã gặp tai nạn giao thông hôn mê khi trên đường đến bệnh viện.”
“Chú nói cái gì?”
Minh Châu đứng bật dậy, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
“Chú... chú lừa tôi đúng không?”
Quản gia lắc đầu nói:
“Muốn biết đây có phải sự thật hay không cô cứ nhờ cảnh sát trích lục hồ sơ là được. Hôm đó vừa tỉnh lại, bất chấp thương tích trên người, cậu Thế Trường đã vội vàng chạy tới tìm cô, nhưng cô lại nhảy xuống biển...”
Minh Châu cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Thảo nào hôm đó anh chạy chậm như vậy, hóa ra là vì bị thương sao?
Anh không bỏ rơi cô, không muốn cô chết.
Mà cô, vì hiểu lầm anh đã khiến anh tán gia bại sản.
Rốt cuộc, cô đang làm cái gì thế này?
“Anh Thế Trường...”
“Anh Thế Trường, sao anh không nói cho em biết chứ?”
Minh Châu ôm mặt khóc nức nở, ngay lúc này, khúc mắc nhiều năm cuối cùng cũng đã buông bỏ.