“Cô Minh Châu, cô sẽ tha thứ cho cậu Thế Trường chứ? Mặc dù cậu ấy đã làm sai rất nhiều chuyện nhưng mong cô cho cậu ấy cơ hội sửa đổi. Nếu không cậu chủ...”
Nói tới đây quản gia không thể tiếp tục mở miệng nữa, ông ấy sợ trong lúc kìm lòng không đặng sẽ nói ra chuyện Thế Trường đang mắc ung thư.
Đến lúc đó chắc chắn cậu chủ sẽ hận ông ấy chết mất.
Minh Châu không nhận ra điều khác thường trong lời của quản gia, cô ngẩng đầu lên nhìn ông ấy, nói:
“Chú ơi, tôi muốn đi tìm anh Thế Trường.”
Quản gia nghe xong tức khắc vui mừng, ông ấy vội vàng cho cô địa chỉ hiện tại của Thế Trường.
Mặc dù đã đồng ý làm phẫu thuật nhưng Thế Trường nhất quyết không nằm viện, cực chẳng đã quản gia chỉ có thể giúp anh sắp xếp một căn nhà thuê nhỏ để anh có nơi dừng chân.
Lúc này Thế Trường đang lật album xem ảnh chụp của bé Trường Minh và Minh Châu, may mắn anh không chụp chung với họ, nếu không anh sẽ ôm tiếc nuối và đau khổ xuống mồ mất.
Ting tong.
Chuông cửa vang lên, Thế Trưởng tưởng quản gia đến nên không thèm nhìn mắt mèo đã mở cửa, kết quả Minh Châu xuất hiện trước mặt anh, đôi mắt của cô còn rưng rưng hơi nước.
“Anh Thế Trường...”
Minh Châu tiến tới ôm lấy eo của Thế Trường, đầu cô dựa vào ngực của anh, nghe tiếng tim anh đang đập loạn.
“Anh theo em về nhà đi được không?”
Trái tim của Thế Trường run lên, anh chưa bao giờ nghĩ Minh Châu sẽ chủ động tới tìm mình, hơn nữa còn muốn mình về nhà với cô.
Chữ “được” gần như thốt ra khỏi miệng nhưng lại nhanh chóng bị anh nuốt trở vào. Cơn đau như xé da xé thịt truyền từ lồng ngực tới nhắc cho anh nhớ hiện tại anh đã không xứng được cô yêu nữa.
Thế Trường nắm lấy vai của Minh Châu, dồn hết sự nhẫn tâm trong người đẩy cô ra.
“Minh Châu, anh đã cho em hết tất cả mọi thứ của anh, em vẫn chưa hài lòng sao?”
“Em chưa hài lòng.”
Minh Châu khóc nước mắt giàn giụa, cô nhìn Thế Trường nghẹn ngào nói:
“Em muốn anh về với em và con.”
“Minh Châu! Chúng ta đã ly hôn rồi, đây không phải điều em luôn mong muốn sao?”
Nghe Thế Trường lạnh lùng cự tuyệt mình, Minh Châu sửng sốt trong chốc lát. Cô không hiểu tại sao anh lại như vậy, rõ ràng khi cô vừa trở về, anh còn rất nhiệt tình yêu thương cô mà.
Tuy nhiên, cô chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe Thế Trường nói tiếp:
“Em nên đi tìm Túc Mạch đi, đừng đến tìm anh nữa.”
Dứt câu anh lập tức đóng cửa lại ngăn cách cô ở bên ngoài.
Minh Châu bừng tỉnh, nghĩ rằng anh hiểu lầm quan hệ giữa cô và Túc Mạch, vì thế vội vàng đập cửa hét lớn:
“Anh Thế Trường, anh đừng đẩy em ra mà...”
“Em không thích Túc Mạch, em sẽ không đến với anh ấy đâu.”
“Em biết anh đã khôi phục trí nhớ rồi, chúng ta về với nhau đi được không?”
Thế Trường ngồi tựa lưng vào cửa, trên mặt cũng đã sớm phủ đầy nước mắt. Anh vùi đầu vào giữa hai đầu gối của mình, trong miệng lẩm bẩm một câu chỉ anh nghe thấy được.
“Minh Châu, em hãy quên anh mà đến với Túc Mạch đi, anh... không xứng với em.”
Một lúc lâu sau, Minh Châu vẫn ở bên ngoài gọi cửa, Thế Trường muốn nhẫn tâm bịt tai của mình lại nhưng anh luyến tiếc giọng nói của cô, đã lâu anh không nghe cô nói chuyện rồi.
Đột nhiên bên ngoài im bặt, Thế Trường nghĩ Minh Châu đã rời đi thì thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ tiếp theo sau truyền tới tiếng kêu của quản gia:
“Cậu chủ, không ổn. Cô Minh Châu ngất rồi.”
“Cái gì?”
Thế Trường lập tức mở cửa, thấy Minh Châu nằm tựa vào lòng quản gia thì nhào tới ôm lấy cô.
“Minh Châu, em sao vậy? Em đừng làm anh sợ.”
Quản gia gấp đến phát khóc mà hô to:
“Mau đưa cô Minh Châu đến bệnh viện, trái tim của cô ấy có vấn đề.”
Thế Trường tức khắc bế Minh Châu lên chạy thục mạng về phía chiếc xe đang đậu. Hiện tại trong cơ thể của anh cũng truyền tới cơn đau cắt thịt, nhưng dù anh có chết cũng phải cứu lấy người con gái anh yêu.
Minh Châu được đưa đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói về bệnh trạng của cô, Thế Trường cảm thấy như trời sập đất lún.
Hóa ra vì bị anh tổn thương quá nhiều nên trái tim của cô đã không thể chịu được kích thích lớn. Là anh đã hại cô phải mang theo căn bệnh nguy hiểm này suốt đời.
“Minh Châu, anh xin lỗi... xin lỗi...”
Thế Trường quỳ bên giường bệnh của Minh Châu không ngừng lặp lại câu xin lỗi, quản gia tiến tới vỗ vai anh an ủi, sau đó hỏi:
“Cậu chủ, sắp tới cậu định thế nào? Chẳng lẽ muốn giấu cô ấy mãi sao?”
Thế Trường mím chặt môi im lặng một lúc lâu, sau đó đứng dậy nói:
“Chúng ta đi thôi, tôi đã thông báo cho Túc Mạch biết rồi, cậu ta sẽ đến đây chăm sóc cho cô ấy.”
“Cậu chủ...”
“Quản gia! Tôi sẽ làm phẫu thuật, chú đừng... hãy để cô ấy yên.”
Trong mắt Thế Trường tràn ngập bi thương, anh nói:
“Nếu cuộc phẫu thuật không thành công, tôi không thể mở mắt ra lần nữa. Xin chú đừng nói cho cô ấy biết tin tức về tôi. Tôi tin một ngày nào đó cô ấy sẽ quên tôi thôi.”