Bệnh viện.
“Bác sĩ, cậu ấy thế nào rồi?”
Quản gia sốt ruột hỏi bác sĩ.
Bác sĩ cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm trên tay, đầu lông mày cau lại thật chặt.
“Tình huống của cậu ấy không ổn chút nào. Tế bào ung thư đã di căn rồi, phải mau chóng làm phẫu thuật. Không thể kéo dài thêm nữa.”
Khi quản gia nghe tin Thế Trường nhập viện thì rất hoảng hốt, kỳ thật trong lòng vẫn còn một tia hy vọng bởi vì anh quá trấn định, bình tĩnh đến mức ông ấy cho rằng bệnh của anh không nặng.
Tuy nhiên sự thật bày trước mặt, anh đã cận kề tử vong rồi.
“Vậy mau chóng làm phẫu thuật đi bác sĩ.”
Quản gia gấp gáp lay cánh tay của bác sĩ. Bác sĩ thấy vậy vội nói:
“Còn cần thời gian chuẩn bị...”
“Không cần đâu, tôi sẽ không làm phẫu thuật.”
Đột nhiên Thế Trường lên tiếng cắt ngang lời của bác sĩ. Quản gia trợn to mắt nhìn anh, giờ phút này trong lòng ông ấy đã không còn kính sợ anh nữa mà thay vào đó là tức giận vì anh bướng bỉnh cường ngạnh không biết quý trọng bản thân mình.
Vì thế ông ấy chỉ thẳng mặt anh mà mắng:
“Cậu bị điên rồi hả? Cậu không nghe bác sĩ nói bệnh của cậu đã chuyển nặng à? Cậu... cậu thật là...”
“Được rồi chú, tôi tự biết tình trạng sức khỏe của mình, không cần làm phẫu thuật.”
Thế Trường biết quản gia đang lo lắng cho mình nên không trách việc ông ấy lớn tiếng với mình.
Tuy nhiên khi nghe anh nói vậy, đến cả bác sĩ cũng không chịu nổi nữa, học theo quản gia chỉ vào mặt anh, mắng to:
“Thằng nhãi này, bây giờ cậu làm phẫu thuật thì có khi sẽ còn một con đường sống, nếu cậu ngoan cố không tiếp nhận điều trị thì thứ chờ đợi cậu chỉ có cái chết mà thôi. Cậu mà không sớm quyết định kéo dài thời gian phẫu thuật, lúc đó thần tiên hạ phàm cũng không cứu được cậu.”
“Còn một con đường sống?”
Sắc mặt của Thế Trường trở nên nghiêm nghị sắc bén, anh lạnh lùng nhìn bác sĩ hỏi:
“Chú có thể đảm bảo tôi sẽ sống sót trên bàn mổ hay không?”
Bác sĩ nghe anh hỏi mà cạn lời, sau cùng vẫn đáp:
“Dù có là bác sĩ lâu năm cũng không đảm bảo phẫu thuật thành công một trăm phần trăm. Bây giờ tôi chỉ muốn tốt cho cậu nên mới khuyên cậu phẫu thuật, cậu không biết ơn thì thôi sao còn nói như vậy?”
Thế Trường không nói nữa nghiêng đầu sang hướng khác. Chuyện này anh đã quyết định, không ai có thể thay đổi.
Nhớ năm đó cha của anh chính là đã chết trên bàn mổ, anh không muốn đặt cược chút thời gian cuối cùng này, anh vẫn mong sẽ được gặp Minh Châu và con trai thêm vài lần nữa.
“Cậu chủ...”
“Quản gia, chú về đi. Thay tôi chăm sóc Minh Châu và con trai của tôi. Nhớ, tuyệt đối đừng để cô ấy biết tình trạng của tôi, nếu không dù chết tôi cũng không tha thứ cho chú đâu.”
Thế Trường đứng dậy tự mình làm phẫu thuật xuất viện, nếu không phải anh đột ngột phát bệnh ngất xỉu thì chưa chắc quản gia đã biết tin anh bị ung thư. Chỉ hy vọng ông ấy nhớ lời anh dặn không để Minh Châu biết chuyện.
Nếu không... anh chỉ có thể tự kết thúc cuộc đời của mình sớm hơn mà thôi.
Quản gia nhìn theo bóng lưng của Thế Trường, lồng ngực nặng nề phát hoảng. Ông ấy biết hiện tại mình không nên thỏa hiệp nếu không cậu chủ sẽ tự giết chết bản thân.
Cậu chủ muốn hận ông ấy thì cứ hận đi, dù sao tấm thân già này cũng sống đủ rồi.
Vì thế quản gia đuổi theo, dùng giọng điệu kiên quyết trước nay chưa từng có, nói:
“Cậu chủ, cậu phải làm phẫu thuật nếu không tôi sẽ lập tức nói cho cô Minh Châu biết hết tất cả!”
“Chú dám?!”
Sắc mặt của Thế Trường khó coi đến cực điểm, tuy rằng anh đã sẵn sàng đối diện với cái chết nhưng anh không muốn để Minh Châu biết anh bị bệnh.
Với tính cách trọng tình trọng nghĩa của cô thì có lẽ nửa đời sau cô sẽ sống trong dằn vặt mất. Đây là điều anh hoàn toàn không hề muốn.
Sau đó anh lại nghe quản gia cắn răng nói:
“Sao không dám? Hiện giờ cô Minh Châu nắm giữ hết tài sản của cậu rồi, cậu có thể làm gì được tôi? Tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu có làm phẫu thuật hay không?”
Thế Trường siết chặt nắm đấm, đôi mắt hừng hực lửa giận khiến quản gia sợ hãi lui về phía sau, nhưng nghĩ đến bệnh của anh, ông ấy lại dũng cảm đứng thẳng người.
Lát sau, Thế Trường nghiến răng nghiến lợi quát:
“Được! Tôi làm!”
...
Minh Châu không biết tại sao mình lại ngồi trong phòng ngủ của Thế Trường cả đêm thế này nữa.
Nhìn xung quanh toàn là hình bóng của anh, lòng cô lại nhớ nhung anh không chịu nổi. Lúc này đây cô chợt phát hiện mình vẫn còn yêu anh rất nhiều.
Mỗi đêm cô đều thấy bé Trường Minh vì nhớ cha mà khóc, nhưng cô không phải cũng như thế sao? Trốn trong chăn lặng lẽ rơi lệ, đồng thời trách Thế Trường đi không một lời từ biệt, nếu anh chân thành xin cô tha thứ, có lẽ cô sẽ...
Minh Châu cẩn thận chăm chú quan sát từng ngóc ngách trong phòng, có lẽ sau này cô nên bán căn nhà này đi, dù sao thì nó cũng mang lại hồi ức không tốt cho cô.
Đột nhiên tầm mắt của Minh Châu dừng lại ở cái hộp nhỏ trên tủ đầu nằm, xuất phát từ tò mò, cô cầm lấy mở ra xem.
Bên trong là... một chuỗi hạt màu đen.