Xin Lỗi, Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 67: Tận mắt nhìn người khác ôm vợ mình




Sau khi bị Minh Châu từ chối, Túc Mạch không hề bám riết lấy chuyện này nữa.

Anh ta chủ động lái xe đưa cô đi đón bé Trường Minh tan học, coi như đây là bước đầu tiên trong quá trình chinh phục trái tim của cô vậy.

Nhà trẻ tan học.

Bé Trường Minh từ xa nhìn thấy Minh Châu bước xuống từ một chiếc xe hơi, tiếp theo sau một người đàn ông cao to khác cũng đi cùng làm nó tưởng người nọ là ba của mình.

Vì thế nhóc con chạy ù tới ôm chân người đàn ông hô to:

“Ba ơi, ba về rồi. Con nhớ ba quá hà.”

Minh Châu không ngờ bé Trường Minh lại nhận lầm người nên nhất thời kinh ngạc ngây người. Lúc này Túc Mạch cúi xuống hỏi:

“Nhóc là Trường Minh đúng không?”

Nghe thấy giọng nói xa lạ, vành mắt của bé Trường Minh đỏ lên.

Nó vội vàng ôm chân Minh Châu nức nở gọi:

“Mẹ ơi...”

Giọng nói nghẹn ngào làm người ta nghe mà thương. Minh Châu ngồi xổm xuống bế nhóc con lên, nói:

“Đây là chú Túc Mạch, chào chú đi con.”

“Chào chú Túc Mạch...”

Nói xong bé Trường Minh chôn mặt vào cổ của Minh Châu không chịu quay ra. Nó không có hứng thú với chú này, nó chỉ muốn cha thôi.

“Mẹ ơi, có phải ba không cần con nữa không?”

Minh Châu nghe con trẻ khóc thút thít mà ruột gan cồn cào, cô vội an ủi:

“Sao có thể? Ba của con rất thương con mà.”

“Nhưng lâu rồi ba không đến thăm con. Chừng nào ba mới về hả mẹ?”

Minh Châu mím chặt môi, trong lòng khổ sở không thôi. Cô cũng không biết Thế Trường đã đi đâu. Lỡ như anh thật sự không trở về thì phải làm sao?

Nhìn bé con sắp khóc tới nơi, cô chỉ có thể dỗ dành:

“Sẽ nhanh thôi con.”

Ở đằng xa, Thế Trường nhìn thấy Minh Châu bế bé Trường Minh, Túc Mạch đứng bên cạnh trông như một gia đình hạnh phúc mà trong lòng vô cùng đau đớn.

Rõ ràng chính anh là người báo tin cho Túc Mạch đến tìm Minh Châu, nhưng khi thấy hai người thật sự ở bên nhau, trái tim của anh như bị ai bóp chặt, thở cũng không thở nổi.

“Minh Châu, không có anh cũng sẽ có người khác bảo vệ em.”

...

Tại một bữa tiệc tối.

Minh Châu bị chuốc rất nhiều rượu, đầu óc đã bắt đầu mơ hồ.

Nắm giữ vị trí chủ tịch tập đoàn TT, xã giao là chuyện bắt buộc. Hơn nữa cô nhận ra đám cáo già thương nhân trước mặt đang cố tình chuốc say cô.

Một phụ nữ yếu đuối nắm nhiều sản nghiệp như vậy, không lợi dụng cô một phen thì quá ngu ngốc rồi.

Mãi cho đến khi đầu óc quay cuồng tầm mắt lờ đờ Minh Châu mới lấy cớ nhà có việc bận xin về trước.

Ra đến cổng khách sạn, cô vừa gọi Túc Mạch đến đón mình xong thì bị một ông già khoảng năm mươi tuổi tóm lấy giở trò đồi bại.

“Cút ngay!”

Minh Châu hét lên nhưng hiện tại cô đã quá say không cách nào chống trả lại sự lôi kéo của ông ta được.

“Người đẹp, đêm nay đi chơi với anh... A!!”

Chưa nói hết câu, ông ta đã bị đạp văng ra xa, lưng dính vào vách tường.

Thế Trường phẫn nộ siết chặt nắm đấm, sau đó vung lên đánh vào mặt người đàn ông kia.

Không soi gương lại xem mình là loại đồ vật gì? Dám dòm ngó người của anh, chán sống rồi đúng không?

“Cậu Thế Trường, tôi biết sai rồi. Xin cậu đừng đánh nữa.”

Người đàn ông ôm đầu cầu xin nhưng Thế Trường vẫn không buông tha, hết đấm lại đá, người đàn ông kia chỉ biết rên ư ử chịu trận.

Trút xong cơn giận, Thế Trường giơ chân đạp vào đũng quần của ông ta một cái, cơn đau thấu trời ập đến khiến ông ta lăn lộn la hét.

Thế Trường ôm lấy Minh Châu sắp ngã quay sang lạnh lùng quát:

“Nếu không muốn chết thì cút đi.”

Người đàn ông vội vàng lồm cồm bò dậy chạy mất hút, cùng lúc này Minh Châu cũng ngã dựa vào lòng ngực của anh.

Nhìn cô như vậy, Thế Trường lại càng tức giận. Cô không biết đám cáo già kia ăn thịt người không nhả xương hay sao mà dám uống đến say khướt thế này?

Đây là cách cô chăm sóc bản thân khi anh vắng mặt sao?

Càng nghĩ càng tức, Thế Trường ấn Minh Châu lên tường sau đó cúi đầu hôn môi cô.

Minh Châu nhăn mặt nghiêng đầu né tránh, miệng lẩm bẩm:

“Túc Mạch...”

Hiện tại Minh Châu hoàn toàn không biết người đứng trước mặt mình là ai, chỉ nghĩ Túc Mạch đã đến, anh ta lại còn ôm cô nên cô mới muốn đẩy anh ta ra mà thôi.

Nhưng Thế Trường vừa nghe cô gọi tên người khác, trái tim lại như bị dao nhọn xuyên qua máu tươi đầm đìa.

Cô và Túc Mạch đã thân mật tới mức cô nhận nhầm anh thành anh ta rồi sao?

Anh ôm chặt cô vào lòng, tham lam lưu luyến hơi thở của cô, nhưng rốt cuộc anh vẫn là người không nên ở bên cô.

Xe của Túc Mạch đã chạy tới, Thế Trường vội vàng buông Minh Châu ra tránh vào một góc.

Ngẫm lại tình huống của mình, Thế Trường cười khổ. Anh bây giờ có khác gì chuột chạy qua đường không dám lộ mặt ra ánh sáng đâu chứ?

Trên đời này chắc không còn nỗi đau nào khổ sở hơn tận mắt nhìn người mình yêu bị kẻ khác ôm vào ngực đâu nhỉ?

Nhưng chung quy đều là quả báo mà anh đáng phải nhận.

Đáng đời anh!