Xin Lỗi, Chúng Ta Đã Ly Hôn Rồi

Chương 14: Không được khóc




“Minh Châu, mau mở cửa cho tôi!”

Thế Trường lạnh mặt đập cửa, hiện tại anh đã biết Minh Châu thích mình rồi, con người không phải sắt đá, anh cũng không nỡ giẫm đạp tình cảm của người ta dưới lòng bàn chân.

Nhưng bên trong hoàn toàn không có động tĩnh, chỉ nghe tiếng khóc nấc nghẹn truyền ra mà thôi.

“Minh Châu! Có nghe tôi nói gì không? Mau mở cửa!”

Thế Trường lắc mạnh tay nắm, nhưng cửa đã bị Minh Châu khóa trái, không cách nào mở ra được.

Vài giây sau, bên trong phòng truyền ra giọng nói nghẹn ngào của Minh Châu:

“Thế Trường, anh đi đi, cầu xin anh đó.”

Thế Trường nhíu mày, trong lòng sinh ra cảm giác bồn chồn lo lắng.

Anh dùng hết sức đá cửa, “rầm” một tiếng, cửa va vào vách tường, anh vội vàng xông vào bên trong phòng tắm.

Tới nơi, anh chỉ thấy Minh Châu ngồi bệt dưới sàn nhà, toàn thân ướt đẫm, đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều, đôi môi cũng bị cô cắn đến bật máu, trông dáng vẻ cực kỳ chật vật khó coi.

Thế Trường thấy vậy, trái tim khẽ nhói lên một cái.

Anh kéo cô vào lòng ngực của mình, sau đó phủ kín đôi môi tái nhợt của cô.

Đầu óc của anh trống rỗng, chỉ lưu lại một suy nghĩ đó chính là hôn cô, muốn cô.

Anh gặm cắn đôi môi của cô một cách thô bạo.

Minh Châu chỉ cảm thấy đau đớn tủi nhục, nước mắt trào ra như mưa, cô lắc đầu đẩy anh ra, nỉ non cầu xin:

“Thế Trường, xin anh buông em ra đi mà, em thật sự chịu không nổi hu hu...”

Cô không muốn Thế Trường vừa làm với người khác xong lại quay sang làm với mình, cô cảm thấy rất ghê tởm, cô sẽ nôn mất.

“Hừ, sao tôi buông cô ra được? Cô vốn là của tôi!”

Thế Trường ôm chặt lấy Minh Châu, cũng không cưỡng ép cô nữa, trong lòng lần đầu sinh ra cảm giác có phải mình hơi quá đáng hay không?

Nhưng chẳng phải cô yêu anh sao? Anh âu yếm cô thế này cô phải vui mới đúng chứ?

Minh Châu liều mạng đẩy Thế Trường ra, anh càng ôm chặt cô hơn, hai người giằng co mãi cho khi cô không còn sức lực nữa anh mới nới lỏng vòng tay.

Thế Trường hôn lên đôi mắt sưng đỏ còn vương nước mắt của Minh Châu, sau đó nhẹ nhàng hôn lên hàng mi của cô, vị mặn truyền vào đầu lưỡi, trái tim lại vô cùng khổ sở.

Từ sau khi anh mất trí nhớ, Minh Châu chưa từng được anh đối xử dịu dàng như vậy, bao nhiêu uất ức lập tức như nước lũ tràn bờ đề trào ra ngoài, cô há to miệng òa khóc.

Thế Trường luống cuống ôm Minh Châu vào lòng, sau đó nhẹ giọng thì thầm bên tai cô:

“Không được khóc.”

Minh Châu cũng rất muốn ngừng khóc, cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Thế Trường nhưng cô không thể điều khiển tuyến lệ của mình được.

Thế Trường biết cô khó chịu cũng không nặng lời, chỉ yên lặng ôm cô không nói gì.

Không bao lâu sau Minh Châu ngủ trong vòng tay của Thế Trường, anh nhỏ giọng kêu người giúp việc thu dọn phòng tân hôn sau đó bế cô đi qua đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Vừa rồi Khả Phương nằm trên giường uốn éo diễn kịch, anh cảm thấy sắp nôn đến nơi, nhưng đổi thành Minh Châu, lòng anh lại vô cùng vui sướng.

Hiện tại Minh Châu đã không còn kháng cự anh như ngày hôm qua, điều này khiến anh rất hài lòng.

Quần áo của cả hai bị cởi sạch, Thế Trường ôm chặt lấy cô gái nhỏ, phía dưới hơi động một chút, ngay sau đó toàn bộ vật nam tính đều bị bao trọn bởi vách thịt mềm mại.

Lần làm tình này, Thế Trường dùng hết sức lực của mình để yêu thương Minh Châu.

Sau khi phát tiết xong, cô cũng hôn mê bất tỉnh.