“A a a... Đừng mà Thế Trường...”
“Nhẹ một chút... hức... ưm...”
Trong phòng ngủ truyền ra từng tiếng rên rỉ mờ ám.
Thế Trường lạnh lùng nhìn Khả Phương tự biên tự diễn ở trên giường, trong lòng buồn nôn muốn chết.
“Cô có thể đừng rên d.â.m đ.ã.ng như vậy được không?”
“Không rên thì sao kích thích được cô ta chứ? A a a a... Thế Trường...”
Mặt mày Thế Trường đen thui, trên tay đã nổi từng lớp da gà. Anh thật sự chưa từng thấy ai rên la kinh tởm như người phụ nữ này cả.
Khả Phương nhìn Thế Trường đứng cách giường xa hai mét, trong lòng vô cùng nôn nóng.
“Anh Thế Trường, hay là chúng ta làm thật đi.”
Cô ta vừa nói vừa cởi váy của mình xuống, cô thể nảy nở quyến rũ của phụ nữ phơi bày hoàn toàn trong không khí.
Khả Phương không muốn bỏ qua cơ hội tốt lần này, chỉ cần khiến Thế Trường thỏa mãn, về sau cô ta sẽ một bước lên mây ngay, cho dù chỉ là tình nhân thì cô ta cũng cao quý hơn cả khối người rồi.
Nhưng đáp lại cô ta chính là vẻ mặt ghét bỏ của Thế Trường, anh lạnh lùng nói:
“Tôi không ngại ném cô ra khỏi nhà tôi đâu.”
Khả Phương nghe vậy lập tức ủ rũ cụp đuôi.
“Không làm thì thôi, hung dữ quá hà...”
Sau đó Khả Phương hóa đau thương thành sức mạnh, cô ta càng rên to hơn, trong lòng thầm nghĩ nếu cô ta không được dễ chịu thì Minh Châu cũng đừng hòng vui vẻ.
“A a a a a... Thế Trường anh đừng chạm vào chỗ đó... ưm...”
Thế Trường nhìn Khả Phương uốn éo như con lăng quăng trên giường, trong lòng thầm hối hận khi tìm loại người này đến kích thích Minh Châu.
Anh thật sự điên rồi!
Minh Châu tựa lưng vào vách tường, cô liều mạng bịt chặt lỗ tai của mình lại cố gắng để bản thân không nghe thấy âm thanh đáng xấu hổ ở phòng ngủ bên cạnh.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc Thế Trường sẽ quan hệ với người khác, nhưng cô không ngờ anh lại không màng cảm nhận của cô mà mang người phụ nữ khác vào phòng tân hôn của anh và cô làm chuyện đội bại này.
Minh Châu nghe tiếng rên của Khả Phương mà trái tim đau như ai cắt máu chảy đầm đìa, nỗi đau khủng bố này khiến cô hít thở không thông.
Tiếng rên ở phòng bên cạnh càng lúc càng lớn, cảm xúc của Minh Châu cũng từng chút vỡ nát.
Nước mắt tuôn rơi như mưa, cô cố gắng che miệng của mình lại, sợ bản thân phát ra tiếng khóc thì chút lòng tự trọng cuối cùng cũng sẽ bị ném xuống chân giẫm bẩn.
Minh Châu vịn chặt vào cạnh giường chống đỡ đứng dậy sau đó lê từng bước chân nặng nề bước vào phòng tắm.
Cô mở tất cả vòi nước lên muốn lấn át toàn bộ âm thanh xung quanh.
Tại đây, cô rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa mà òa khóc, tiếng khóc của cô nứt nở tuyệt vọng, trái tim quá đau, sao có thể đau đến mức này chứ?
Bên này, Thế Trường ẩn ẩn nghe thấy tiếng khóc của Minh Châu thì lập tức đứng dậy.
Anh không ngờ Minh Châu lại có phản ứng lớn như thế, vì vậy vội vàng mở cửa phòng ngủ muốn đi ra ngoài.
Khả Phương vội lên tiếng:
“Nếu anh đi qua đó chẳng phải kế hoạch sẽ sụp đổ hết sao?”
Thế Trường trợn trừng mắt nhìn cô ta, nghiến răng quát:
“Cút ngay!”
Thế Trường đứng bên ngoài phòng của Minh Châu, nghe thấy bên trong đều là âm thanh xả nước, nhưng cũng không lấn át được tiếng khóc nấc nghẹn của cô.
Anh biết cô thích anh, bất chấp tất cả để gả cho anh. Nhưng chung quy cũng là do gia đình cô đã sa sút muốn tìm chỗ dựa mới mà thôi.
Không ngờ Minh Châu lại vì một trò đùa của anh mà đau lòng đến mức này, ít nhất anh cũng đã xác định được cô thật lòng yêu mình rồi.