Hôm sau mặt trời đã lên cao Thế Trường mới tỉnh.
Cơ thể đạt đến đỉnh khiến anh cảm thấy vô cùng khoan khoái, đang định trở người ngồi dậy thì đột nhiên phát hiện mình đang ôm Minh Châu trong ngực.
Đầu lông mày của anh lập tức nhíu lại, anh chưa từng nghĩ sẽ cho phép Minh Châu ngủ qua đêm trong phòng của mình, bởi vì làm người nên nhận rõ vị trí của bản thân.
Người được anh ôm vào ngực ngủ không nên là cô.
Thế Trường bực bội vỗ vỗ vào đầu mình, anh không nên vì thấy Minh Châu đáng thương mà nhất thời mềm lòng như vậy.
Không được, anh không thể vì mê muội cơ thể của cô mà mất hết lý trí.
Ánh mắt của Thế Trường tối đen lại, sau đó dứt khóa đạp Minh Châu đang còn say ngủ xuống giường.
Minh Châu lập tức bừng tỉnh ngơ ngác nhìn Thế Trường, toàn thân cô đau nhức không thôi, đêm qua anh thật sự quá mạnh bạo rồi.
“Anh Thế Trường, làm sao vậy?”
Thế Trường sửng sốt, anh vừa mới nghe thấy gì? Cô gọi anh là anh Thế Trường? Còn gọi đến tự nhiên như vậy nữa, cô cho rằng mình ngủ với anh một đêm là đã có được trái tim của anh sao?
Đúng là mơ mộng hão huyền mà!
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, không được gọi tôi như vậy!”
Nghe tiếng quát của Thế Trường, lúc này Minh Châu mới tỉnh táo lại, cô hơi cụp mắt xuống buồn bã nói:
“Xin lỗi, em quên mất.”
Nhìn dáng vẻ mất mát lại vô tội của cô, trong lòng Thế Trường càng thêm bực bội.
Rõ ràng thủ đoạn âm hiểm đầy mình, cô bày ra bộ dạng này cho ai xem?
“Cút ra ngoài cho tôi!”
Một giọt nước mắt chua xót rơi xuống, Minh Châu cầm lấy quần áo trên sàn mặc vào rồi xoay người bước ra khỏi phòng.
Tùy rằng đau lòng là thế nhưng cô không dám phản kháng lại mệnh lệnh của Thế Trường, bởi vì bây giờ anh đã không còn giống trước kia, cô sợ nếu cô làm phật ý anh thì sẽ bị anh trả thù một cách điên cuồng.
Trong phòng chỉ còn một người, Thế Trường ngã xuống gối nhắm chặt hai mắt lại, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Anh không biết mình đối xử với Minh Châu như thế là đúng hay sai, hai luồng suy nghĩ cứ đánh nhau mãi khiến đầu anh như muốn nổ tung ra.
Đột nhiên một giọng nói mỉa mai truyền tới:
“Ôi trời ơi, rốt cuộc anh Trường nhà ta cũng dậy rồi.”
Khả Phương tựa vào cạnh cửa nhướng mày trêu tức nhìn Thế Trường.
Anh nhíu mày ghét bỏ nhìn cô ta hỏi:
“Sao cô còn chưa đi nữa?”
“Tại sao em phải đi? Anh bỏ tiền thuê em tới để chọc tức Minh Châu mà, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, sao em có thể đi chứ?”
Chọc tức Minh Châu?
Nhớ đến dáng vẻ ướt đẫm đáng thương hôm qua của Minh Châu, anh nghĩ hoàn thành vượt cả mong đợi luôn rồi, vì thế bèn nói:
“Không cần nữa, cô đi đi.”
Khả Phương khoanh tay trước ngược nhếch môi cười nhạo:
“Mặc dù em không biết mục đích anh gọi em tới để diễn kịch cho Minh Châu xem là gì, nhưng anh không cảm thấy mình để ý cô ta quá mức rồi sao?”
Câu này trực tiếp giẫm phải đuôi của Thế Trường, anh xù lông quát lớn:
“Cô nói bậy gì đó? Sao tôi có thể để ý loại người như cô ta chứ?”
“Vậy sao? Nếu thế thì không còn gì tốt hơn.”
Trào phúng trong mắt Khả Phương càng thêm nồng đậm, cô ta nhận ra Thế Trường đã không còn tuyệt tình với Minh Châu như lúc ở hiện trường hôn lễ, đây không phải điều mà cô ta muốn nhìn thấy.
Cho dù cô ta không thể bám vào người Thế Trường thì cũng không đến lượt con nhỏ Minh Châu kia.
Vì thế cô ta bò lên giường, đáy mắt quyến rũ.
“Nhưng vở kịch này không nên kết thúc sớm như vậy đâu anh à.”