“Tống Tri Hành là Đường Tăng đấy à? Định đi tu à hay sao mà gần một người phụ nữ xinh đẹp như cậu lại không có phản ứng gì? Hay là anh ta bị yếu sinh lý?”
Hắt xì!!
Tống Tri Hành đang ngồi trong phòng họp thì đột nhiên hắt xì. Liệu rằng có phải lúc này Mộng Dao của anh đang nhớ đến anh hay không?
Tống Tri Hành cười khổ trong lòng, không phải là anh muốn né tránh cô, chỉ là anh biết cô chưa sẵn sàng. Anh yêu cô cho nên mới tôn trọng cô. Muốn đợi khi nào cô hoàn tự nguyện thì cả hai sẽ chủ động làm chuyện đó với nhau.
Hai mươi lăm năm sống trên đời, anh chỉ làm chuyện đó duy nhất một lần cùng cô vào đêm đó. Người ngoài không biết còn nói anh bị yếu sinh lý nhưng thực ra trước cô, anh không có ham muốn với người khác.
Anh đường đường là chủ tịch của Tống thị, là thiếu gia của Tống gia, chỉ cần anh muốn thì có sẵn sàng cởi đồ nhảy lên giường anh giống như Tiêu Khả. Nhưng anh không phải loại đàn ông đó.
Anh cảm thấy hai người chỉ nên làm chuyện đó khi trong lòng thực yêu thương đối phương, chuyện đó là chuyện phải hòa hợp về cả mặt thể xác lẫn tâm hồn thì mới được.
Anh cũng chỉ có ham muốn với một mình Mộng Dao mà thôi. Dù sao thì tương lai của hai người vẫn còn rất dài, anh muốn đây là khoảng thời gian để hai người vun đắp tình cảm chứ không phải kiểu chóng vánh.
Nhưng Mộng Dao thì đâu có hiểu. Cô cứ tưởng là vì lần trước cô từ chối khiến cho anh thất vọng, cho nên bây giờ anh không muốn chạm vào cô nữa. Anh nói muốn cùng cô vun đắp mà. Sao bây giờ lại trông giống như không còn yêu cô nữa vậy.
“Mình nói cậu nghe, đối với vợ chồng chuyện đó rất quan trọng. Nó giúp các cặp vợ chồng thêm gắn bó với nhau hơn. Còn khi đàn ông không muốn làm chuyện đó với cậu là khi anh ta không có hứng thú với cậu.”
“Nhưng mà trước đây anh ấy cũng lạnh lùng như vậy mà.”
“Cậu có nghe câu, “Khi một người đàn ông thực sự thích một người phụ nữ, cơ thể của anh ta sẽ tự động nảy sinh ra ham muốn với phụ nữ. Huống hồ chi Tống Tri Hành đang ở độ tuổi sung mãn nhất của đàn ông. Đàn ông là sói mà sói là động vật ăn thịt, không có con sói nào ăn chay đâu Mộng Dao ạ. Cậu nên hiểu điều đó.”
“Nhưng mình tin anh Tri Hành.”
Trình Ý dí tay vào đầu Mộng Dao. Đúng là phụ nữ khi yêu vào thì chỉ số thông minh đều bằng không cả.
“Cậu đó, đừng có nên tin đàn ông quá được không? Đừng nghe những gì đàn ông nói, nhìn cái cách mà họ làm cho cậu ấy.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Này, mình có cách này. Đảm bảo kiểu gì Tống Tri Hành cũng không chịu nổi cho mà xem. Cậu ta không chủ động thì cậu chủ động, ăn mặc sexy một chút. Đảm bảo là lửa trong lòng Tống Tri Hành kiểu gì cũng phải bùng cháy lên thôi.”
Mộng Dao nghe Trình Ý nói mà ngượng ngùng. Nghĩ sao bảo cô chủ động vậy? Rồi Tống Tri Hành sẽ nghĩ sao về cô?
“Cậu đừng có xúi bậy. Đó giờ mình không phải là loại phụ nữ đó đâu, cậu biết mà.”
“Này, cậu đừng có ở đó mà ngượng ngùng, mình nói thật đấy. Phụ nữ bây giờ rất đáng sợ, sơ hở một chút là mất chồng như chơi ấy.”
Nghĩ đến đây thôi là trái tim cô đau nhói lên. Cô thừa nhận cô rất đau lòng khi nghĩ lại chuyện của anh và Tiêu Khả. Cô biết cô đã yêu anh cho nên mới ích kỷ và ghen tuông không muốn để cho người phụ nữ nào khác tiếp cận được anh.
Buổi tối, khi Tống Tri Hành trở về nhà, anh vẫn như thường ngày mà chơi với con gái rượu để cho Mộng Dao đi tắm. Sau khi cô bước ra thì anh có chút giật mình, hôm nay cô lại mặc một chiếc váy ngủ hai dây sexy khoe trọn làn da trắng như sứ cùng vòng một căng tròn của cô.
Tống Tri Hành nhìn cô mà nuốt xuống một ngụm nước bọt kiềm nén. Sao hôm nay cô lại ăn mặc lạ như vậy chứ?
Cô đi đến trước bàn trang điểm để thoa kem dưỡng ẩm. Tống Tri Hành không thể phủ nhận là anh không thể rời mắt được khỏi thân thể nóng bỏng của cô. Nếu như lý trí của anh không cao, rất có thể anh chắc chắn sẽ không thể ngồi nhìn cô như vậy không được rồi.
“Hôm nay trời nóng quá à?”
“Không có.”
“Thế sao em lại ăn mặc mỏng manh như vậy? Không sợ trúng gió à?”
“Đi ngủ thì mặc váy ngủ là bình thường mà.”
Anh có thấy bình thường ở chỗ nào đâu. Cái này là bất bình thường mà.
Mộng Dao cứ như vậy leo lên giường ngủ. Cô thừa biết là Tống Tri Hành sắp chịu hết nổi rồi, để xem anh gắng gượng được bao lâu?
Tống Tri Hành cũng tắt đèn leo lên giường nằm. Nhưng khác với mọi hôm, lần này cô lại chủ động quay sang ôm anh. Vòng một của cô cứ không ngừng cọ vào người anh khiến cho Tống Tri Hành rạo rực không có cách nào ngủ được.
“Thằng nhỏ” bên dưới sắp kiềm chế hết nổi rồi. Có phải là cô cố tình hay không?
Mộng Dao khẽ nhếch môi cười vì cô thấy Tống Tri Hành hình như đã sắp chịu hết nổi rồi. Mà cũng đúng thôi, làm gì có mèo nào lại đi chê mỡ chứ?
Nằm bên cạnh một người phụ nữ sexy như cô mà anh không làm gì thì chắc anh không phải là đàn ông rồi.
Đột nhiên Tống Tri Hành đẩy mạnh Mộng Dao ra rồi đứng dậy đi vào trong phòng tắm.
“Xin lỗi, trời nóng quá, anh phải đi tắm cái đã.”