Lúc này, Mộng Dao mới đẩy mạnh anh ra chỉnh sửa lại quần áo. Cô lấy tay che lại gương mặt đỏ ửng của mình. Đúng là làm cô xấu hổ chết mất. Còn là xấu hổ trước mặt Tử Y nữa chứ.
“Tại anh hết đó.”
“Anh đâu có biết là mẹ sẽ vào đâu.”
“Mẹ thấy hết rồi. Sau này em làm sao mà dám nhìn mặt mẹ đây?”
Cô xấu hổ đánh vào ngực anh. Tống Tri Hành thấy cô như vậy mà ôm cô vào lòng trấn an.
“Không sao đâu. Chúng ta là vợ chồng chuyện này là bình thường mà. Lúc trước mẹ còn muốn chúng ta thân mật hơn, không phải sao?”
Cô biết đó là chuyện bình thường giữa các cặp vợ chồng. Nhưng cô vẫn cảm thấy rất ngại giống như con gái mới lớn vậy. Cô vẫn chưa với chuyện chăn gối với anh.
Chuyện có Tiểu Giai Nghi cũng là chuyện ngoài ý muốn chứ không phải do cô chủ động cho nên bây giờ mấy cử chỉ thân mật, tiếp xúc thân thể khiến cả hai rất ngượng ngùng.
Tống Tri Hành hình như nhìn ra được tâm sự của cô cho nên anh liền đứng dậy cầm bát canh đưa cho cô.
“Em uống canh hầm đi! Anh không muốn em khó xử đâu. Anh sẽ không bắt ép cho đến khi nào em thật sự sẵn sàng.”
Mấy hôm nay cô cũng không biết Tống Tri Hành bị làm sao nữa. Sau cái ngày bị bắt gặp đó, anh lại trở về là người đàn ông đàng hoàng đứng đắn như trước.
Công việc của anh rất nhiều nhưng anh ý thức được mình là người đã có vợ còn cho nên cũng giảm bớt lại công việc mà để cho Văn Lực thay mình xử lý công việc.
Còn bản thân thì về sớm để ăn cơm với cô. Lâu lâu anh cũng đưa Mộng Dao trở về Phó gia để chơi vì biết cô ở nhà chăm con không thì rất buồn chán. Ở Phó gia có Trình Ý và bọn trẻ sẽ giúp cô được vui vẻ hơn.
Lúc đầu khi Phó Nhược Hằng nhìn thấy Mộng Dao đến cùng với Tống Tri Hành thì anh vẫn mặt nặng mày nhẹ với Tống Tri Hành. Anh không hiểu tại sao cái tên đàn ông tồi tệ như vậy mà Mộng Dao vẫn có thể tha thứ và quay về bên cạnh.
“Tên Tống Tri Hành đó bỏ bùa em hả? sao em lại dễ dàng tha thứ cho hắn ta như thế? Nếu như đã bỏ đi rồi thì phải kiếm người tốt hơn chứ?” Phó Nhược Hằng xị mặt ra đó.
“Thế chứ chắc anh tốt hơn anh ấy?”
Phó Nhược Hằng cứng cái họng liền. Vì anh còn tệ hơn Tống Tri Hành nhiều mà Trình Ý vẫn tha thứ và quay về bên cạnh anh đấy thôi.
“Anh nói xem, anh có bỏ bùa Trình Ý không mà cô ấy lại mê anh như thế chứ? Bảo bỏ sao cũng không chịu bỏ. Gặp được người tốt hơn cũng vẫn chọn anh. Chắc là mắt cậu ấy có vấn đề rồi.” Mộng Dao cũng chẳng chịu thua mà gân cổ lên cãi.
“Nếu như Trình Ý mà chọn Tống Tri Hành thì chắc tới lượt em?”
“Anh nghĩ chắc em cần sao?”
Không hiểu sao hai anh em nhà này như chó với mèo. Nhưng đụng chuyện thì lại rất yêu thương và bảo vệ cho nhau.
Tống Tri Hành thấy như vậy thì đi đến chủ động ôm lấy Mộng Dao.
“Em không cần nhưng mà anh cần. Đừng nghĩ đến chuyện rời xa anh nữa, được không?”
Mộng Dao đánh nhẹ vào ngực Tống Tri Hành. Những lúc cần mặt dày thì anh không mặt dày. Những lúc không cần thì mặt anh như đắp bột lên.
“Ai bảo anh ấy nói xấu anh chứ?”
“Đấy, con bé đấy, nó chỉ mới được chồng ôm một cái đã bênh người ngoài chằm chặp rồi. Có coi anh nó ra gì đâu.”
“Mộng Dao, dù sao anh ấy cũng là anh vợ của anh mà. Anh ấy lớn tuổi hơn, sống lâu năm hơn cho nên anh phải tôn trọng anh ấy.”
Lúc trước anh còn trẻ người non dạ, có nhiều chuyện chưa thể thông suốt. Bây giờ anh không còn xem Phó Nhược Hằng dù sao cũng lớn tuổi hơn anh.
Những lời của Tống Tri Hành lập tức dội một gáo nước lạnh lên mặt Phó Nhược Hằng khiến cho anh tức giận mà nổi điên lên.
“Này, cậu bảo ai lớn tuổi đấy hả? Tôi lớn tuổi thì đã sao? Còn hơn cậu lái máy bay. Trẻ con mà thích chơi đồ cổ hả?”
“Anh ăn nói cho đàng hoàng, ai chơi ai?”
Cả hai không ai chịu nhường nhịn ai, nhất là Phó Nhược Hằng. Anh lớn rồi mà vẫn cứ như một đứa trẻ to xác.
Cho đến khi anh quay sang thấy Trình Ý đang bặm môi nhìn anh.
“Phó Nhược Hằng, anh có im đi không? Đã là ba của hai đứa nhỏ rồi mà vẫn còn thích hơn thua à? Có tin là tối nay em cho ra ngoài sô pha ngủ hay không?”
Phó Nhược Hằng có thể không sợ trời, không sợ đất nhưng lại là một tên sợ vợ chính hiệu. Lúc trước anh hành cô bao nhiêu thì bây giờ anh đội cô lên đầu ngồi bấy nhiêu.
“Ơ kìa vợ, anh không cãi nữa là được chứ gì. Trong nhà này, em nói cái gì cũng đúng.”
Nghe Trình Ý lên tiếng thì Phó Nhược Hằng chỉ có câm nín. Anh nào dám hó hé gì nữa. Trong nhà thì anh xếp cuối cùng trong nhà và thứ duy nhất anh được phép bật là công tắc và bật đèn.
“Vậy em chào anh vợ em đi.”
Phó Nhược Hằng tuy rất ghét cái bản mặt của Tống Tri Hành nhưng mà Trình Ý đang đứng đó nên anh chỉ có thể ghét bỏ mà xua tay.
“Đi đi. Tôi không tiễn.”
“Anh cũng đi nốt đi.” Trình Ý cũng quay sang đuổi anh.
“Ơ kìa vợ!” Phó Nhược Hằng làm nũng với Trình Ý nhưng bị cô lạnh lùng hất ra.
“Không đi làm thì lấy tiền đâu nuôi con. Chàng trai hứa bao nuôi em năm đó, bây giờ lại không chịu đi làm à?”
Sau khi Tống Tri Hành và Phó Nhược Hằng đến tập đoàn thì Trình Ý lúc này mới kéo Mộng Dao xuống ghế hỏi nhỏ.
“Mà này, lúc nãy chuyện cậu nói là thật à?”
“Chuyện nào?”
“Chuyện hai người vẫn chưa ấy ấy với nhau ấy. Rõ ràng là giải thích rõ hiểu lầm và nói rõ là có tình cảm với nhau rồi sao vẫn còn ăn chay thế?”
Tuy anh vẫn quan tâm chăm sóc cô và con nhưng buổi tối hai người chỉ ngủ cùng giường. Đơn giản là ngủ chung thôi, anh cũng không có lợi dụng mà làm chuyện xấu với cô. Làm mấy đêm liền cô hồi hộp không dám ngủ, kết quả lại chẳng có gì xảy ra hết.
“Ừ, chỉ ngủ cùng nhau thôi. Cùng lắm là… ôm eo mình thôi, hôn trán chúc ngủ ngon thôi à.”
“Tống Tri Hành là Đường Tăng đấy à? Định đi tu à hay sao mà gần một người phụ nữ xinh đẹp như cậu lại không có phản ứng gì? Hay là anh ta bị yếu sinh lý?”