Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 100: Mộng dao ghen.




Thật đúng là làm Mộng Dao tức chết mà!

Rõ ràng là cô đã bật đèn xanh đến cỡ đó rồi vậy mà anh vẫn có thể nhịn được mà đi vào nhà tắm dội nước lạnh. Nếu như gặp gã đàn ông khác đã sớm không thể kiềm chế nổi mà đã bay vào ăn thịt cô rồi.

Tống Tri Hành đi vào nhà tắm dội nước lạnh để hạ hỏa dục trong người. Khi anh bước ra ngoài thì Mộng Dao đã ngủ mất tiêu. Tống Tri Hành cầm lấy bao thuốc lá đi ra ngoài hút.

Anh không biết khi nãy cô làm vậy có mục đích gì?

Rõ ràng là biết anh thích cô, nếu như không phải sức chịu đựng của anh tốt, rất có thể đã làm ra nhiều chuyện khó mà tưởng tượng được rồi.

Sáng sớm khi cô tỉnh dậy thì thấy anh đã dậy trước cả mình. Hôm qua anh đi ngủ lúc nào vậy, anh thực sự không có một chút quan tâm gì đến cô sao?

Cho dù cô có cởi sạch ra nằm trước mặt anh cũng vậy thôi. Vậy thì được rồi, để cô xem anh chịu đựng được đến khi nào.

Cô đi xuống giường, khi anh đang mặc comple thì coi đi đến chủ động muốn thắt cà vạt cho anh.

“Hôm nay anh có đi làm không?”

“Có, chắc là tối nay anh sẽ về khuya. Em và con cứ ngủ trước đi.”

“Sao vậy? Tập đoàn có việc gì sao?”

“Anh có lịch hẹn với mấy đối tác lớn của công ty. Nên chắc hôm nay sẽ không về được.”

Có hẹn với mấy đối tác lớn của công ty là đi đâu? Có phải là anh đi uống rượu hay không?

Rõ ràng là anh đã nói sẽ bớt lại công việc và bù đắp cho cô rồi kia mà. Sao bây giờ anh lại về trễ bỏ cô ngủ một mình như vậy chứ?

Mộng Dao mặt buồn hiu mà chu môi miễn cưỡng gật đầu. Tống Tri Hành nhìn thấy bộ dạng này của cô thì yêu chiều mà véo má cô nựng một cái sau đó hôn lên má cô một cái coi như an ủi.

Mộng Dao được hôn có một cái nhưng vẫn rất thẹn thùng. Trong lòng cô vui sướng muốn chết nhưng vẫn giả vờ không hài lòng.

Bộ anh tưởng chỉ cần hôn cô một cái là coi như xong sao? Thứ cô cần đâu phải chỉ là một nụ hôn?

“Đàn ông các anh đừng tưởng như vậy là em sẽ bỏ qua cho. Anh đi uống rượu ở đâu chứ? Đừng tưởng em không biết.”

“Anh hứa sẽ không làm gì có lỗi với em cả. Anh chỉ bàn công việc rồi sẽ trở về, cũng sẽ không uống nhiều rượu có hại cho sức khỏe.”

“Không được tiếp xúc gần với phụ nữ. Anh nên biết anh bây giờ là người đã có vợ và đã làm cha rồi đó. Nếu như anh còn làm chuyện gì khiến cho em buồn một lần nữa thì em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”

“Anh biết rồi mà.”

Tống Tri Hành gật gù trấn an cô. Lúc trước anh cũng không thấy cô lo nghĩ nhiều như vậy, chẳng lẽ tin tưởng anh một chút thôi cũng không được sao?

“Nếu như em cảm thấy buồn chán có thể kêu tài xế chở về Phó gia chơi.”

“Nhưng em đã lấy chồng rồi. Đâu thể suốt ngày trở về nhà mẹ đẻ được. Anh có nhớ anh hứa gì với em không?”

Thấy anh im lặng, cô cứ nghĩ anh quên rồi. Dù sao thì lời hứa của đàn ông đều không đáng tin.

“Anh nhớ chứ, anh hứa sẽ không để em phải một mình, sẽ không để em phải buồn nữa. Anh còn hứa sẽ tổ chức lại một hôn lễ hoành tráng cho em. Nhưng mà em cho anh một chút thời gian được không? Qua thời gian này anh nhất định sẽ tổ chức một hôn lễ mà cả đời này em cũng khó có thể quên trong đời.”

Mộng Dao nhìn anh, cô thấy đôi mắt anh lấp lánh, trong đó có cô. Cô ngoài tin anh ra hình như chẳng có sự lựa chọn nào khác. Từ lúc cô chấp nhận trở về đây là hình như cô đã thua anh rồi.

Đã hơn 11 giờ tối nhưng Tống Tri Hành vẫn chưa về. Mộng Dao không thấy anh về nên không tài nào chợp mắt nổi.

Sao giờ này anh còn chưa chịu về nhà nữa. Chẳng phải anh đã hứa với cô là sẽ về sớm rồi sao? Là giờ này là sớm dữ chưa?

Mộng Dao cứ trở mình qua lại không thể yên tâm ngủ được. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Phó Nhược Hằng.

“Alo anh hai, bình thường đi họp bàn công việc với đối tác là đi đến những đâu vậy?”

“Còn có thể là đi đâu được nữa chứ? Một là đi đến quán bar uống rượu xã giao. Hai là đi karaoke tay vịn, mỗi người vịn một em rồi bàn công việc mới dễ.”

Mộng Dao nghe đến đây thì đã tức điên lên rồi. Đầu của cô cứ có tiếng ong ong, anh lại dám đi đến những chỗ như vậy sao?

Anh đã hứa với cô như thế nào?

“Có thật không?”

“Chẳng lẽ anh hai lại đi gạt em?”

“Được rồi, lần này Tống Tri Hành tới công chuyện với em.”

Mộng Dao cúp máy cái rụp. Bây giờ máu nóng trong người cô đã dồn lên đến não rồi. Làm gì có tâm trạng mà suy nghĩ nhiều như vậy.

“Anh đó, nói năng bậy bạ cái gì vậy hả? Lỡ như Mộng Dao tưởng thật rồi làm liều thì sao?” Trình Ý ở ngay bên cạnh nghe thấy hết tất cả thì đánh vào người anh.

Cái con người này tại sao lại thích đốt nhà người khác như vậy chứ? Mà nhà này không ai xa lạ lại chính là em gái ruột của anh.

“Thì anh có nói gì sai đâu.”

“Á à thì ra bình thường anh đi bàn công việc với đối tác là đi karaoke tay vịn hả?”

Phó Nhược Hằng lập tức tái mặt, “Không, anh không có, anh chỉ nói đùa thôi.”

“Anh nói đùa hay quá nhỉ? Lỡ như Mộng Dao hiểu lầm thật thì sao? Anh cũng biết là giữa bọn họ có nhiều hiếu lầm khó khăn lắm mới quay về bên nhau, anh lại làm cái gì vậy hả?”

“Thì cứ coi như đây là thử thách của bọn nó đi. Tình yêu thì phải có tin tưởng giữa đối phương chứ? Nếu như không tạo ra thử thách làm sao biết được trong lòng đối phương quan trọng cỡ nào. Thử thách thử lòng người, vàng thật thì cần gì sợ lửa?”