Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 97: Yêu thương.




Cô nghẹn ngào với những lời anh nói. Người ta nói lời đàn ông nói chỉ nên tin ba phần, còn lại thì phải nhìn xem hành động của anh ta.

Người đàn ông trong lòng có bạn tuyệt đối sẽ không để bạn chịu ủy khuất. Người đàn ông không có bạn, sẽ không bao giờ tìm bạn.

Không tin những gì đàn ông nói, chỉ nhìn những gì anh ta làm cho bạn.

“Những lời đàn ông nói ngọt ngào như vậy ai chẳng nói được.”

“Nhưng anh không phải loại đàn ông biết nói lời ngọt ngào, em biết mà.”

“Trước đây em cũng tin như vậy. Bây giờ thì em thấy khác rồi.”

Cô giận dỗi ngồi xuống giường. Có ai đời lại như cô không, chồng lạnh nhạt cũng tủi thân mà chồng ngọt ngào quá cô cũng giận dỗi.

Biết sao được, cô cảm thấy sự thay đổi của anh quá chóng mặt. Cô không có cách nào thích ứng được.

Nếu như lúc trước anh tàn nhẫn với cô bao nhiêu thì bây giờ anh lại vô sỉ với cô bao nhiêu. Hay đây mới chính là bản chất thật sự của anh?

Tống Tri Hành thấy cô giận dỗi như vậy thì hôn lên má cô một cái trêu chọc.

“Anh thay đổi vì em, em không thích à?”

“Người đàn ông dễ dàng thay đổi vì một người con gái thì sớm muộn gì cũng sẽ thay lòng đổi dạ với cô ấy mà thôi.”

Tống Tri Hành không biết nói sao để cô hiểu. Chẳng lẽ tin tưởng anh khó đến như vậy sao?

Trước đây anh chỉ là chưa từng biết cách yêu một người sao cho đúng mà thôi. Bây giờ thì anh đã biết rồi, biết con gái thì luôn thích những điều nhỏ nhặt và lãng mạn. Luôn muốn có một vị trí quan trọng trong lòng đối phương.

Cho nên anh sẽ luôn dịu dàng và nói những lời khiến cho cô vui vẻ. Tình yêu luôn khiến cho con người ta thay đổi trở thành một phiên bản khác, một phiên bản tốt đẹp hơn.

Gặp một chàng trai nói yêu em không khó, nhưng một chàng trai nguyện ý thay đổi vì em mới khó.

Tống Tri Hành giơ tay lên, anh dõng dạc tuyên bố.

“Anh xin thề có trời đất chứng giám, nếu như anh thay lòng đổi dạ hay còn làm chuyện gì khiến cho em đau lòng thì anh sẽ bị trời phạt, ra đường bị xe tông, trời mưa sẽ bị sét… ưm..”

Anh còn chưa kịp thề xong thì Mộng Dao đã lấy một tay che miệng không cho anh nói nữa. Cô sợ, sợ nếu như anh có xảy ra chuyện cô cũng có vui vẻ gì đâu.

“Anh đừng thề! Nếu như anh thật sự xảy ra chuyện, em sẽ không tha thứ cho bản thân mình mất.”

Tống Tri Hành thấy cô nói như vậy mà cảm thấy thương cô hơn. Anh biết Mộng Dao là một cô gái tốt, hơn nữa cô cũng chịu rất nhiều cực khổ để sinh ra được Giai Nghi.

Trong quá khứ anh đã làm nhiều chuyện khiến cho cô phải đau lòng nhưng tương lai phía trước vẫn còn rất dài. Đời người nhiều chuyện khó nói, có lẽ Trình Ý là mối tình đầu thoáng qua khó quên trong lòng. Nhưng Mộng Dao mới lại là người khiến anh muốn nỗ lực tiến về phía trước.

Anh tự hứa sau này sẽ bù đắp lại tất cả cho cô. Sẽ cho cô mọi thứ tốt đẹp nhất mà anh có.

Anh dịu dàng hôn lên lòng bàn tay cô, Mộng Dao có đôi bàn tay rất xinh đẹp. Mộng Dao thấy vậy mà đỏ mặt vội vàng rụt tay lại.

Tống Tri Hành lại đột nhiên áp sát lại gần cô khiến Mộng Dao có chút hoảng sợ.

Anh đây là muốn làm cái gì?

Cô nhận là hình như đôi mắt anh nhìn cô có chút khác thường. Có chút dịu dàng và tràn đầy dục vọng khiến cho Mộng Dao có chút sợ hãi.

Cô cứ luôn cho rằng anh không giống như những người đàn ông khác. Nhưng mà hình như cô quên mất là sói vẫn là sói, và trong một bầy sói thì không có con nào là ăn chay cả.

“Em có hối hận không?”

“Hả? Chuyện gì cơ?”

“Vì đã sinh con cho một người đàn ông không yêu em.”

“Không, đó là số phận nên em không hối hận, mọi thứ đều đã được an bài. Cho dù sau này ra sao em cũng sẽ không bao giờ hối hận vì đã yêu anh.”

Tống Tri Hành nghe cô nói như vậy cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ của cô. Nụ hôn bất ngờ của anh khiến cho cô có chút giật mình.

Cô sợ hãi nắm chặt áo thun của anh. Anh đè cô xuống giường hôn lấy môi cô ngấu nghiến. Bàn tay của anh không biết từ khi nào đã di chuyển xuống dưới cơ thể nhỏ bé của cô.

Bàn tay to lớn của anh mò vào trong chiếc áo của cô, di chuyển đến vùng đầy đặn mà nắn bóp.

Mộng Dao biết là anh đang định làm gì nhưng cô bị anh hôn đến mơ màng không thể nào phản kháng lại được chỉ có thể để mặc cho anh làm càn.

Khi hai người đang chuẩn bị đến bước tiếp theo thì.

“Cạch!”

“Á á… Tri Hành…”

Cả hai giật mình ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tử Y đang đứng ở cửa nhìn hai người đỏ mặt. Trên tay bà là chén canh hầm mới nấu.

Cả hai bị ngơ ngác mà đứng hình tại chỗ. Tử Y cứ tự nhiên như không đi vào mà đặt chén canh gà hầm lên trên bàn. Bà còn nhìn cả hai người cười tủm tỉm.

“Xin lỗi, mẹ không biết hai đứa đang hành sự. Cứ tự nhiên đi! Mẹ để canh gà ở đây, khi nào xong việc thì ăn lấy sức…”