Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 96: Trở về.




Khi Tống Tri Hành lần nữa trở lại Tống gia, Tử Y thấy anh bế trên tay vẫn là Tiểu Giai Nghi. Bà còn tưởng lần này anh lại thất bại rồi. Cũng đúng thôi, lúc trước anh tàn nhẫn với cô như vậy. Bây giờ sao cô lại dễ dàng tha thứ cho anh như vậy chứ?

Mềm yếu nhất là trái tim phụ nữ, nhưng mạnh mẽ nhất cũng chính là trái tim của phụ nữ. Cô đã dứt khoát rời đi như vậy cũng có nghĩa là trong lòng cô đã thật sự đau lòng.

“Mày về đây làm cái gì? Không mang được con dâu trở về đây được cho mẹ thì đừng có trở về nữa.”

“Ai bảo là con không mang được con dâu về cho mẹ chứ?”

Tử Y còn đang ngơ ngác không hiểu ý trong lời nói của anh thì đã thấy Mộng Dao đứng nép phía sau lưng anh. Nhìn thấy bà, cô ấp úng đáp.

“Con chào mẹ.”

Tử Y nhìn thấy Mộng Dao trở về với Tống Tri Hành mà mừng muốn rớt nước mắt. Bà chạy đến nắm lấy tay cô, xúc động không nói nên lời.

“Về là tốt rồi! Tốt rồi!”

“Dạ mẹ vẫn khỏe chứ ạ?”

“Mẹ vừa nhìn thấy con liền khỏe rồi. Con có mệt không? Mau đi lên phòng nghỉ ngơi đi.”

Đến giờ Tống Tri Hành vẫn không thể hiểu được tại sao Tử Y lại tốt với Mộng Dao như vậy. Anh là con trai ruột của bà, mà vừa về đến nhà là bà đòi đuổi rồi, còn không thèm hỏi han anh lấy một câu có mệt hay không?

“Mẹ thiên vị thiệt chứ.”

Tử Y lườm anh, “Con ghen với cả vợ con luôn sao?”

“Không có. Ai mà lại đi ghen với vợ mình bao giờ chứ? Vợ thì cũng là vợ của mình, mình yêu thương còn không hết sao lại ganh tị đúng không vợ ha?”

Tống Tri Hành rất tự nhiên mà ôm lấy eo Mộng Dao kéo sát lại gần mình. Tử Y thấy mà chỉ biết lắc đầu. Bà không tin đây là thằng con trai đầu gỗ của bà luôn á.

Không biết là đi lên đảo có bị đập đầu vào đâu hay không mà tự nhiên trở về thấy biết thương vợ quá cà. Lại còn mồm miệng trơn tru như vậy? Khác hẳn với dáng vẻ khô cứng, hở chút là nổi khùng hằng ngày của anh.

Xem ra thì việc anh bị vợ bỏ cũng không hẳn là xấu. Ít ra cũng khiến cho Tống Tri Hành sáng mắt được vài ba phần. Không những vậy lại có dáng vẻ sủng thê giống như ba Cố Thành rồi đó.

Kiểu này thì phụ nữ kiểu gì chả mê.

Ngày xưa bà còn sợ rằng với cái tính cách vừa thô cứng vừa cố chấp này của Tống Tri Hành thì kiểu gì chả ế tới già. Vậy mà cuối cùng cũng có đứa chịu hốt anh rồi. Vậy là bà có thể nhìn mặt liệt tổ liệt tông nhà họ Tống rồi.

“Con nói được như vậy thì mẹ cũng mừng. Sau này nhất định phải luôn trân trọng người trước mặt và yêu thương Mộng Dao đấy. Đừng có khiến cho con bé đau buồn nữa đấy. Trái tim phụ nữ không phải là thứ để con tùy ý chơi đùa đâu.”

Bây giờ anh làm sao dám làm cho cô buồn? Một lần khiến cho cô đau khổ, anh mới hiểu ra cô quan trọng với anh như thế nào.

Có mất đi rồi mới biết trân trọng hạnh phúc ở hiện tại. Có những thứ chúng ta không thể nào dùng thời gian để xóa nhòa được đâu.

“Mẹ yên tâm đi. Một lần truy thê là con tởn tới già rồi. Bây giờ con sẽ trân trọng những gì trước mắt.”

“Được vậy thì tốt. Thôi con đưa Mộng Dao lên phòng nghỉ ngơi đi. Chút nữa mẹ dặn người làm nấu ít canh bồi bổ cho Mộng Dao.”

“Dạ.”

Tống Tri Hành đưa Mộng Dao lên phòng ngủ của hai người, mọi thứ trong phòng vẫn chẳng có gì thay đổi. Những món đồ vật lúc trước của cô vẫn được đặt ngay chỗ cũ. Bức ảnh cưới của hai người vẫn được treo trong phòng.

Giống như cô chưa từng rời khỏi đây. Giống như cô chưa từng biến mất vậy.

Có lẽ anh vẫn luôn tin rằng, cô nhất định sẽ quay về. Nếu như cô không quay về thì anh sẽ tiếp tục đợi, đợi đến khi cô quay lại thì thôi.

“Hằng ngày người làm vẫn dọn dẹp phòng nhưng những đồ của em, anh không cho bọn họ động vào một cái nào. Anh vẫn luôn sợ rằng nếu như em quay về mà không nhìn thấy chúng, có khi nào em sẽ giận anh không?”

Đột nhiên Mộng Dao quay sang ôm chầm lấy Tống Tri Hành.

“Tống Tri Hành, em hỏi anh, hiện tại anh là thật lòng yêu em hay là cảm thấy có lỗi với em? Em không muốn phải làm thế thân của người khác nữa đâu. Trước giờ anh đều chưa từng nhớ đến bất cứ thứ gì của em. Những món đồ anh mua cho em ở đây đều chẳng có một món nào là em thích cả.”

Tống Tri Hành ôm lấy cô vào lòng, khẽ trao cho cô nụ hôn dịu dàng ở trên tóc. Anh biết thời gian qua cô đã chịu rất nhiều ấm ức.

“Anh biết thời gian qua là anh có lỗi với em. Anh chưa từng để tâm đến sở thích hay là suy nghĩ của em. Bởi vì anh tổn thương, cho nên anh lại làm em đau. Anh xin lỗi. Anh biết là anh còn nhiều thiếu sót nhưng sau này mỗi một ngày trôi qua anh đều sẽ yêu em thêm một ngày. Chuyện em thích, thứ em quan tâm, món em không thích, cảm nhận của em, anh đều sẽ luôn đặt ở trong lòng.”