Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 95: Sau này chúng ta già.




“Chết rồi… Tri Hành, con cá cháy rồi.”

“Không sao đâu, cá cháy chúng ta có thể ăn món khác thay thế. Một món mà anh rất thích.”

Sau đó cả hai vui vẻ ăn món sườn xào chua ngọt mà Tống Tri Hành rất thích. Tuy là lần đầu tiên Mộng Dao nấu món này, khẩu vị có lẽ cũng khác hoàn toàn với đầu bếp ở nhà ann nhưng Tống Tri Hành vẫn vui vẻ ăn hết hai bát cơm đầy.

Mộng Dao còn không dám tin anh lại thích món cô nấu như vậy đấy.

“Anh ăn hết thật luôn rồi này. Đây là lần đầu tiên em nấu món này đấy.”

“Vợ anh nấu món gì cũng ngon cả.”

Mộng Dao cười tủm tỉm. Không ngờ anh lại còn dẻo miệng như vậy đấy.

Hạnh phúc đôi khi xuất hiện từ những điều giản đơn. Có đôi lúc không phải là chạy theo tiền tài, vật chất. Chỉ đơn giản là có người lo lắng cho bạn, đó là hạnh phúc.

Bạn mệt mỏi có người nguyện làm bờ vai để bạn tựa vào.

Bạn khóc có người ôm lấy bạn. Bạn nói bạn không vui, có người sẵn sàng ngồi nghe tất cả tâm sự của bạn.

Bạn tủi thân có người nguyện ý dỗ dành bạn.

Bạn giận dỗi có người nguyện hạ cái tôi của mình xuống xin lỗi bạn trước. Một người sẽ không lựa chọn bỏ rơi bạn một mình.

Có người sợ bạn khóc, cho nên đều luôn muốn yêu thương bạn.

Chúng ta đều không ngừng học cách yêu một người đúng cách. Ai cũng phạm phải sai lầm khi học cách yêu nhưng trải qua rất nhiều thăng trầm trong cuộc sống thì cuối cùng chúng ta vẫn tìm thấy nhau.

Đời người đều không có ai là hoàn hảo cả nhưng chúng ta đều mong có thể yêu một người bằng tất cả những gì mình có.

Mấy ngày sau, Mộng Dao lẫn Tống Tri Hành đều rất hạnh phúc vui vẻ. Có lẽ là khoảng thời gian anh cảm thấy vui vẻ nhất từ trước đến nay.

Không cần phải đi làm, không cần phải hối hả chạy theo guồng quay cuộc sống.

Bên cạnh có hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh. Hai người phụ nữ anh yêu nhất. Và cũng là hai người phụ nữ khiến cho anh cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa.

Anh tự hứa với bản thân mình rằng sau này dù cho có như thế nào, anh cũng sẽ bảo vệ hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh cho bằng được.

Cuộc sống an nhiên ở trên đảo mỗi ngày trôi qua thật bình yên, nhưng sự bình yên đó lại là hạnh phúc đơn giản mà nhiều người hằng khao khát.

Trồng hoa, nuôi cá, trong lòng không phiền muộn, trái tim có chốn dừng chân.

“Mộng Dao, hay là sau này khi về già, anh mua cho em một căn nhà nhỏ ở trên đảo này. Ngày ngày chúng ta trồng rau, nuôi cá, nuôi một chú chó nhỏ. Bình yên, hạnh phúc đơn giản như vậy thôi.”

“Anh sẵn sàng bỏ thành phố tấp nập, sẵn sàng bỏ chức vụ chủ tịch để về quê sống với em sao?”

“Có em, có con đối với anh nó còn quý giá hơn cả tiền tài và danh vọng nữa. Đời người ngắn ngủi, trước đây anh chỉ biết kiếm tiền, chỉ biết đến công việc. Còn bây giờ, đối với anh những thứ đó không thể nào quan trọng bằng em và con được.”

Cô mỉm cười hạnh phúc. Bây giờ cô cũng có hạnh phúc của riêng mình, cũng có tổ ấm của riêng mình. Cô không muốn buông tay để hạnh phúc đó trôi đi mất nữa.

Mộng Dao dự định sẽ chờ cho đến khi Từ Tuấn trở về thì cô mới rời đi. Vì dù sao thì đây cũng là nhà của Từ Tuấn. Nhưng đợi mãi mà anh lại chẳng quay về. Gọi điện anh cũng không nghe máy.

Hình như Từ Tuấn đã thật sự rất thất vọng về cô, hình như anh đã cảm thấy rất tuyệt vọng.

Nhưng mà cô biết phải làm sao được. Có những người tốt đó nhưng mà trong lòng không ừ được. Có những người không hẳn là tốt nhưng mà trong lòng lại không có cách nào buông bỏ được.

Tất cả đều đã được số phận sắp đặt. Chúng ta ở bên cạnh ai, buông bỏ ai, rời xa ai, vì ai mà đau lòng. Tất cả đều đã được an bài.

Có một số người chỉ là không nỡ để bản thân họ tổn thương mà thôi.

Sau khi một tuần Từ Tuấn biến mất, Mộng Dao và Tống Tri Hành quyết định trở về thành phố. Sức khỏe của Tống Tri Hành đã hồi phục với lại hai người đi lâu như vậy, Tử Y chắc chắn rất lo lắng cho hai người.

Trước khi rời đi, cô đã để lại cho Từ Tuấn một bức thư. Đây cũng là bức thư cuối cùng cô viết cho anh.

“Từ Tuấn, em không biết là anh có muốn đọc bức thư này hay không hay là vứt nó vào sọt rác. Em biết anh trách em, trách em tại sao không thể chọn anh, trách em không giữ lời hứa. Nhưng mà Từ Tuấn à, sau khi chúng ta chia tay rồi gặp lại, em lại không có cách nào rung động với anh được nữa.

Em thừa nhận là anh rất tốt, em biết anh chấp nhận ở bên cạnh em chịu thiệt thòi rất nhiều. Nhưng mà khi em cùng anh rời đi, em vốn dĩ chỉ xem anh như là một người tri kỷ, một người tri kỷ hiếm có khó tìm. Một người đáng để em dựa dẫm và tâm sự.

Em xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa với anh được. Khi em nhìn thấy Tống Tri Hành vì em mà hạ mình hy sinh nhiều như vậy. Cho dù em có thể lừa mình dối người nhưng căn bản không có cách nào lừa được bản thân mình rằng em vẫn còn yêu anh ấy.

Anh biết mà, trái tim con người không thể tuân theo lý trí. Có những người biết rõ ở bên cạnh sẽ đau khổ nhưng vẫn không có cách nào rời đi được. Em chỉ hy vọng sau này anh sẽ tìm được mặt trời nhỏ ấm áp của mình. Sẽ tìm được người khiến cho anh mỗi ngày đều vui vẻ.

Thật sự hy vọng… hy vọng sau này chúng ta gặp lại vẫn có thể làm bạn.”

“Dao Dao, anh không thiếu bạn. Thứ anh cần cũng không phải là lời xin lỗi. Thứ anh cần là em.”