Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 89: Tha thứ.




“Anh bị ngốc hả? Trời đang mưa đó anh không thấy sao?”

“Anh thấy nhưng anh đã hứa với em rằng anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em nữa.”

Rõ ràng là cô đang mắng anh nhưng lại ẩn chứa sự quan tâm đến anh.

“Anh đừng tưởng anh làm như vậy thì tôi sẽ tha thứ cho anh. Anh đừng tự hành hạ bản thân mình nữa.”

Cô vừa nói mà những giọt nước mắt lại bất giác tuôn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp. Cô đã tự hứa với lòng mình là sẽ không bao giờ khóc vì anh thêm một lần nào nữa.

Vậy mà cuối cùng cô vẫn khóc trước mặt anh.

Tống Tri Hành nhìn thấy cô khóc, anh lấy tay lau đi nước mắt cho cô.

“Anh biết mình là một người chồng tồi. Anh biết lúc em cần anh nhất, anh đã không thể ở bên cạnh em được, còn nói những lời khiến cho em đau lòng như vậy. Đây là anh tự trừng phạt bản thân mình. Không liên quan gì đến em nên đừng khóc. Nếu như nó có thể khiến cho em vơi đi đau khổ trong lòng, anh sẵn sàng cam tâm tình nguyện.”

“Tống Tri Hành, tại sao vậy? Tại sao lúc cần anh nhất, thì anh lại bỏ mặc em? Còn lúc em hạ quyết tâm muốn quên đi anh thì anh lại xuất hiện trước mặt em chứ?”

“Bởi vì anh sợ mình sẽ hối hận, bởi vì anh chỉ muốn nói với em rằng, anh yêu em. Lần này anh thực sự muốn ở bên cạnh em.”

Có một số người thà chôn giấu đi tình cảm trong lòng cũng không nói ra. Vậy thì tại sao bây giờ anh lại thay đổi, anh lại xuất hiện trước mặt cô? Lại nói rằng anh yêu cô, anh muốn ở bên cạnh cô?

Nó khiến cho trái tim vốn dĩ đã bình yên của cô lại một lần nữa nổi sóng. Cô đã hạ rất nhiều quyết tâm mới có thể buông bỏ anh, còn anh lại chỉ việc phải đi tìm cô. Cô rõ ràng là muốn trừng phạt anh nhưng nhìn thấy anh như vậy cô lại xót xa.

“Anh mau đi vào trong nhà đi. Trời đang mưa to, sức khỏe của anh đang như vậy, anh không sợ mình chết sao?”

“Anh không sợ. Khi nào em còn chưa tha thứ cho anh thì anh sẽ không đi vào trong.”

Rõ ràng là lần này anh rất quyết tâm. Anh muốn đặt cược một lần, xem thử rốt cuộc trong lòng cô có còn có anh hay không?

“Tống Tri Hành, em muốn hỏi anh, lần này là anh thực sự muốn ở bên cạnh em hay lại cho em hy vọng để rồi lại lần nữa làm tan nát trái tim em?”

Tiếng mưa rơi trong đêm rất to, lộp bộp rơi trên tán ô của cô. Trái tim Mộng Dao như một cơn mưa, rõ ràng trong lòng đã động vẫn muốn tìm kiếm cho mình một câu trả lời.

Cô đã chịu rất nhiều đau khổ trong cuộc hôn nhân này rồi, bây giờ cô không muốn bản thân phải hối hận nữa.

Ai cũng có một điểm yếu trong tim, cô muốn nghe được câu trả lời thật lòng của anh.

“Mộng Dao, lần này tôi thật lòng muốn ở cạnh em. Thật lòng muốn đem lại hạnh phúc cho em, thật lòng muốn cho Giai Nghi một mái nhà hoàn chỉnh. Anh sẽ không để em phải khóc vì anh thêm một lần nào nữa. Anh xin hứa bằng tất cả những gì mà anh có.”

Tiếng mưa rất to nhưng Mộng Dao có thể nghe rõ từng chữ của anh. Nó chính là những gì mà cô luôn muốn nghe, cô luôn chờ đợi.

Nhưng có một điều cô vẫn muốn hỏi anh cho rõ ràng.

“Bây giờ trong lòng của anh còn hình bóng của Trình Ý hay không? Anh có còn yêu cô ấy hay không?”

Đây chính là nút thắt lớn nhất trong lòng của Mộng Dao.

Cô vẫn luôn cho rằng Trình Ý là nốt chu sa kiên định trong lòng của Tống Tri Hành. Là người mà cả đời này cô cũng không thể nào bằng. Cho dù anh yêu cô thì sao chứ? Cô cũng vẫn phải tranh giành vị trí trong tim anh với Trình Ý à?

“Ngốc ạ, anh không còn yêu Trình Ý nữa. Từ lúc em xuất hiện trong cuộc sống của anh thì anh đã buông bỏ rồi. Ở hiện tại, trong tim anh chỉ có một mình em thôi, Dao Dao à.”

Giọt nước mắt của Mộng Dao rơi xuống, trong lòng cô vỡ òa vì cảm xúc hiện tại.

“Được rồi, anh vào nhà đi, đừng đứng dưới mưa nữa. Em đồng ý tha thứ cho anh đó.”

Tống Tri Hành vội vàng chạy đến ôm chầm lấy Mộng Dao khiến cho bộ quần áo vốn dĩ đang khô ráo của cô ướt sũng.

“Thật sao Dao Dao? Em đồng ý tha thứ cho anh thật sao Dao Dao?”

“Em nói thật mà. Con người em xưa nay thẳng thắn, em nói em tha thứ cho anh rồi mà.”

Lúc này Tống Tri Hành mới chịu buông cô ra. Anh nhìn cô mỉm cười hạnh phúc.

“Nghe nói hôm qua anh bị ngất đi à? Thế mà mà vẫn lì à?”

“Không lì làm sao mà có được em?”

“Anh không sao thật chứ? Đứng dưới mưa lâu rồi mà.”

“Anh… kho…”

Đột nhiên Tống Tri Hành ngất xỉu đè lên người cô. Mộng Dao ôm lấy cả người anh mà không ngừng hốt hoảng. Cô không ngừng gọi tên anh.

“Tống Tri Hành, anh làm sao vậy?”

“Anh đừng làm em sợ nha.”

“Anh mau tỉnh lại đi.”

Mộng Dao không ngừng gọi Tống Tri Hành nhưng anh lại hoàn toàn không cod chút phản ứng nào khiến cho cô vô cùng sợ hãi. Văn Lực thấy như vậy liền chạy ra đỡ lấy Tống Tri Hành phụ cô.

“Tống tổng chắc là hôm qua vẫn chưa khỏe, hôm nay lại còn dầm mưa nên mới ngất xỉu tiếp đó.”

“Vậy cậu mau đưa anh ấy vào trong nhà đi. Đưa vào phòng tôi ấy.”