Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 88: Quá khứ em không thể quên.




Mộng Dao bế Tiểu Giai Nghi vào trong phòng. Kể từ khi sinh con đến giờ đây là lần đầu tiên cô gần con đến như vậy. Cô cởi cúc áo và tụt áo lót xuống để cho con ti.

Dường như cảm nhận được hơi mẹ nên Tiểu Giai Nghi cũng mút lấy mút để. Nhìn thấy Tiểu Giai Nghi với hai má phúng phính đáng yêu khiến cho Mộng Dao xúc động rơi nước mắt.

Cô từng tưởng tượng đến cảnh tượng này hàng ngàn lần rồi. Cô lại nhớ đến những lời mà Văn Lực đã nói với cô lúc nãy.

Rằng Tống Tri Hành đã vì cô đau khổ ra sao, đã hành xử như một kẻ mất trí mặc dù anh là chủ tịch của Tống thị nhưng anh lại dẹp bỏ đi lòng tự trọng của mình.

Tống Tri Hành là một con người sống nội tâm, có vui buồn gì anh cũng đều giấu tâm sự trong lòng. Giống như lúc anh thích Trình Ý, anh chỉ đơn giản là hy vọng cô nhìn thấy tấm chân tình của anh và cho anh một cơ hội.

Anh chưa từng ép buộc người khác bao giờ.

Trái tim anh cũng rất đơn giản, lời nói của anh có thể thẳng thắng, thẳng thắn đến mức làm người ta đau lòng.

Nhưng có một sự thật không thể thay đổi đó là Tống Tri Hành hoàn toàn là một trực nam không biết trêu đùa tình cảm của người khác.

Anh thích thì sẽ nói là thích, không thích thì sẽ nói là không thích. Cũng chưa từng cưỡng cầu mong người khác yêu mình.

Khi anh lần nữa quay trở lại đây hoàn toàn là vì anh muốn như vậy. Anh không muốn lần nữa bỏ lỡ cô, bởi vì anh cảm thấy nếu như lần này anh còn hèn nhát giống như lần trước nữa thì sẽ bỏ lỡ cơ hội mãi mãi.

Mộng Dao đứng từ trên lầu nhìn xuống, cô thấy Tống Tri Hành vẫn đứng đó, đôi mắt anh không ngừng hướng vào trong nhà. Trên tay anh vẫn là bó hoa hồng quen thuộc.

Trái tim cô như muôn vàn sợi tơ rối rắm. Bảo cô không để ý đến anh là giả dối, cô bận tâm đến chuyện anh vì cô mà ngất, cũng cảm thấy có chút áy náy nhưng bảo cô tha thứ cho anh thì cô không làm được.

Giống như cô đã không còn là Mộng Dao của trước đây nữa. Khoảnh khắc cô học cách tự mình buông bỏ anh, học cách bước đi mà không có anh, trái tim cô cảm thấy yên bình đến lạ.

Cô cũng không thể nào hiểu nổi bản thân mình tại sao lại ngốc nghếch như vậy, lại đem lòng thích một người không thích mình. Có thể hạ thấp bản thân trở thành cái bóng của người khác, chấp nhận cuộc sống hôn nhân vô vị đến vậy.

Bây giờ trái tim cô đã bình yên đi qua giông bão, sao lại bảo cô lần nữa tiến thân vào trong cơn bão mang tên tình yêu mù quáng ấy được.

Lần trước cô đã đặt cược sai rồi và kết quả là bị tổn thương đến cùng cực. Lần này cô không muốn đặt cược nữa.

Có biết trên đời này chuyện gì là khó nhất không, chính là yêu lại người đã làm tổn thương mình một lần. Giống như đã biết phía trước là hố sâu, vẫn ngu ngốc nhảy vào.

Trước đây là do cô mù quáng và hy vọng viễn vông nên tự mình làm mình đau, bây giờ cô không muốn dại khờ như trước đây nữa.

Mỗi cô gái trong chúng ta đều có quyền sống hạnh phúc, có đôi lúc hạnh phúc đó có hai người, có đôi lúc hạnh phúc đó chính là học cách yêu chính bản thân mình.

Cho dù anh đã thay đổi thì sao? Trái tim cô sớm đã có vết nứt, mỗi lần nhìn thấy anh nó đều đau như vậy. Đột nhiên mắt cô rơi lệ, ký ức đau thương nào đó chợt ùa về, cảm giác đau thấu tim gan.

Một lần là quá đủ rồi!

Cô nhìn về phía xa xa, bầu trời bắt đầu chuyển gió báo hiệu một trận bão lớn sắp kéo đến. Trong lòng của cô cũng như nổi sóng khi nhìn Tống Tri Hành đứng ở ngoài kia.

Có một số chuyện cần phải học cách tuyệt tình, đôi khi là để đẩy bản thân mình ra khỏi những tổn thương phải chịu. Đôi khi là vì sợ yêu, cảm giác đó mới là đau thương.

Cô đi xuống dưới nhà nấu ăn cho Văn Lực. Cô bảo cô không để tâm, cô dặn lòng mặc kệ anh đi, nhưng cô lại không tập trung.

Bỗng đột nhiên “Á”, Văn Lực chạy vào trong nhà bếp, thấy cô cắt trúng vào tay mình. Vết cắt không sâu nhưng máu chảy túa ra đầm đìa.

“Thiếu phu nhân, cô có đau không?”

“Không đau.”

Văn Lực nhìn ra được tâm trạng của cô. Rõ ràng là cô đang đấu tranh với nội tâm của chính mình.

Rõ ràng là cô rất quan tâm đến anh lại giả vờ như không quan tâm.

Rõ ràng là cô đang đứng ở trong nhà nhưng trái tim cô lại đang treo lơ lửng ở ngoài kia.

“Thiếu phu nhân, trời mưa rồi, Tống tổng còn đứng ở ngoài kia. Sẽ không sao thật chứ? Hôm qua ngài ấy còn bị ngất nữa. Sức khỏe lại không tốt, hôm trước còn bị xe đụng, còn bị Phó Nhược Hằng đánh bầm dập…”

Đoàng!

Một tiếng sét lớn đánh ngang trời trong màn mưa tăm tối.

Văn Lực còn chưa kịp nói hết câu, Mộng Dao đã cầm theo chiếc ô lao nhanh ra ngoài.

Cậu biết rõ Mộng Dao không phải loại phụ nữ nhẫn tâm như vậy mà.

Cô nhìn thấy Tống Tri Hành vẫn đang đứng trong mưa không chịu đi. Cô cầm chiếc ô đi đến bên cạnh anh.

Cô nhìn cả người anh đang co ro trong màn mưa, vừa thương vừa giận. Cô tát anh một cái vào mặt.

“Anh bị ngốc hả? Trời đang mưa đó anh không thấy sao?”

“Anh thấy nhưng anh đã hứa với em rằng anh sẽ không bao giờ bỏ mặc em nữa.”