Tống Tri Hành được Văn Lực cõng trên lưng đưa vào trong phòng ngủ của Mộng Dao. Sau đó cậu liền cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để hai người làm lành với nhau.
Đêm nay trời mưa lạnh giá, trai đơn gái chiếc trong một căn phòng, không thành công thì cũng thành nhân.
Quả không uổng công anh đưa Văn Lực đến đây, cậu liền nhanh chóng mượn cớ xuống dưới gọi bác sĩ mà chạy đi trong mưa. Để mặc Mộng Dao với Tống Tri Hành một mình ở trong phòng khiến cô không biết phải làm sao.
“Chủ tịch, ngài tốt nhất đừng có làm tôi thất vọng đấy nhé.”
Hôm nay chỉ có cô, Tống Tri Hành và bé Giai Nghi ở trong nhà thôi. Cô đâu biết phải làm sao?
Mộng Dao đứng đó nhìn Tống Tri Hành cả người ướt nhẹp vì dính mưa. Cô nghĩ việc cần thiết bây giờ nhất là phải thay đồ cho anh.
Cô đi sang phòng của Từ Tuấn lấy tạm một bộ đồ mà cô nghĩ là vừa với dáng người của anh. Sau đó cô ngồi xuống bên mép giường chậm rãi đưa tay cởi cúc áo cho anh. Cô cố gắng nâng người anh lên để cởi nốt chiếc áo ướt ea ngoài.
Nhìn vào phần trên của anh mà Mộng Dao khẽ nuốt nước bọt. Phải nói là dáng người anh khiến cho nhiều người đàn ông phải ghen tị đấy.
Làn da anh trắng như trứng gà bóc nhưng lại không hề yếu ớt mà có cơ bụng sáu múi hoàn hảo. Cơ ngực thì vạm vỡ khiến cho Mộng Dao không thể rời mắt.
Cởi được cái áo cô đã mất liêm sỉ như vậy rồi, sang đến cởi quần anh mới khiến cho cô cảm thấy thực sự lúng túng.
Mặc dù anh đang hôn mê nhưng mà cô vẫn cảm thấy rất ngại mặc dù hai người đã ngủ với nhau rồi nhưng cô vẫn như gái mới lớn mà thẹn thùng. Đó giờ cô chưa từng cởi quần đàn ông bao giờ, còn chẳng dám nhìn vào chỗ đó nữa kìa.
Mộng Dao hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân giữ bình tĩnh nhất có thể nhưng trái tim cô vẫn đập loạn xạ trong lồng ngực.
“Không sao đâu Mộng Dao, mày chỉ là đang giúp anh ấy không bị ngấm nước thôi mà.”
Mặc dù trong phòng lúc này không có ai nhưng vẫn khiến cho cô phát ngại. Cô lấy hết can đảm khẽ tháo thắt lưng của anh ra. Tiếp theo là đến cởi quần dài, khi kéo tụt xuống cô chỉ dám nhắm mắt vì ngại. Cuối cùng chỉ còn lại mình quần lót, mặt cô thoáng chốc đỏ ửng vì ngượng ngùng.
Cô đang nghĩ không biết có nên cởi nốt quần lót của anh luôn không. Vì nó cũng bị ướt rồi, mặc vào sẽ bệnh.
Cô khẽ tặc lưỡi một cái, gạt phăng cái sự ngại ngùng của thiếu nữ kia mà cởi tụt cái quần lót nam của anh xuống.
“Mày sợ gì chứ Mộng Dao? Không phải đến con còn có rồi sao? Chỉ là cục thịt bò của anh ta thì sợ gì?”
Vậy chứ mà khi thật sự nhìn thấy thứ vừa to vừa dài kia thì cô lại không dám tin vào mắt mình. Làm sao mà cái thứ đó khi còn chưa cương cứng đã to đến như vậy rồi. Làm sao mà nó có thể đi vào bên trong “hang động nhỏ” chật hẹp kia của cô chứ?
Hèn gì sau đêm hôm đó cô đã cảm thấy vừa rát vừa đau vùng bên dưới. Thậm chí nó còn sưng lên và cô còn chẳng thể khép chân lại mà đi còn phải đi hai hàng.
Không những vậy cái thứ to dài này còn ghê gớm đến mức chỉ một lần đã khiến cô có thai. Càng nghĩ cô càng tức, nếu như không phải vì nó thì đời của cô đâu có khổ như thế này?
“Nhìn thật là gớm ghiếc mà.”
Cô vừa nghiến răng nghiến lợi đưa ray xoa xoa thằng nhỏ của anh. Hành động trêu chọc này của cô khiến cho con trăn lớn vô tình thức giấc mà trở nên cương cứng trong vòng tay cô.
Hành động này đến ngay cả Tống Tri Hành còn không thể lường trước được.
Trông cô như muốn bóp chết con trăn của anh làm cho Tống Tri Hành toát cả mồ hôi hột. Anh cứ nghĩ là lần này thôi xong rồi. Tranh thủ biến thành tự hủy rồi.
“Ưm…”
Một tiếng kêu khẽ động khiến cho Mộng Dao giật mình. Có lẽ là mặc dù đã hôn mê nhưng anh vẫn cảm nhận được thằng nhỏ đang bị ai đó nắm chặt.
Lúc này Mộng Dao mới chịu thay quần áo mới cho Tống Tri Hành. Nhưng vì cô không có quần lót nam mà Từ Tuấn lại là một con người rất sạch sẽ cho nên cô chỉ có thể để cho con trăn trong quần Tống Tri Hành thả rông mà thôi.
Sau khi lo cho phần của anh xong thì cô cũng đi tắm nước ấm vì lúc nãy Tống Tri Hành ngã đè lên người cô nên người cô cũng bị ngấm nước mưa rồi.
Tắm xong thì cô đi ra ngoài hong khô tóc, cô thấy Tống Tri Hành vẫn ngoan ngoãn nằm trên giường nên cô đi đến sờ trán anh thử. Kết quả là cô cảm thấy anh đỡ nóng hơn lúc nãy rồi. Có lẽ ngủ một giấc dậy sẽ đỡ hơn thôi.
Cô đi đến bên cạnh chiếc nôi của Tiểu Giai Nghi mà ôm cô bé lên. Hôm nay cô muốn ngủ cùng con nên đã bế cô bé lên giường. Sau đó đặt cô bé ở giữa cả hai người sau đó cô tắt đèn và đi ngủ.
Cô vừa vỗ về cho con ngủ rồi khẽ liếc nhìn con rồi lại nhìn sang chỗ anh. Quả thật hai cha con rất giống nhau làm cho cô thấy có hơi tủi thân. Cô chịu bao nhiêu cực khổ để sinh con ra, kết quả con bé không giống cô mà lại giống anh. Cô chẳng khác nào như đang đẻ thuê cho anh cả.
Khi Mộng Dao cũng dần lim dim chìm vào giấc ngủ thì Tống Tri Hành mới mở mắt, anh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi lại khẽ mỉm cười. Anh chồm người sang hôn lên trán cô một cái rồi cũng nằm xuống nắm lấy tay cô đang đặt trên người Giai Nghi.
Nhìn ba người bọn họ giống như một gia đình hạnh phúc vậy. Anh chỉ ước sao tất cả đều không phải là giấc mơ và khi tỉnh dậy thì cả ba người đều sẽ vẫn sống hạnh phúc bên nhau.