Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 87: Lựa chọn của mộng dao.




Thiếu phu nhân, cho tôi xin phép nhiều chuyện một chút nhưng mà cô không thể tha thứ cho Tống tổng được à? Cô có biết không, hôm qua ngài ấy đã đứng đợi cô cả buổi sáng đến ngất đi hôn mê đến một đêm sáng nay mới tỉnh dậy ngài ấy lại đến tìm cô.”

Vậy là hôm qua anh không có bỏ đi mà thật sự là bị ngất đi sao? Là tại vì đứng nắng suốt 5 tiếng đồng hồ sao?

Nhưng cô vẫn cứng miệng, “Liên quan gì đến tôi chứ?”

Mặc dù trong lòng cô có chút áy náy nhưng cô không có cách nào tha thứ cho anh được.

“Tôi thấy lần này Tống tổng đã biết sai thật rồi. Lần này trong tim của anh ấy cũng đã thật sự muốn ở bên cạnh cô rồi. Nếu không, anh ấy cũng không kiên trì như vậy. Lần trước khi Trình Ý nói sẽ chọn Phó Nhược Hằng, Tống tổng vậy mà thật sự buông tay để cho cô ấy đi. Vậy mà lần này ngài ấy lại hạ quyết tâm đến đây cho bằng được. Dù cho cô có xua đuổi, ngài ấy vẫn nhất quyết đứng chờ đợi đến cùng. Chẳng khi nào tôi thấy ngài ấy hạ quyết tâm như vậy đâu.”

Những lời nói này của Văn Lực khiến cho trái tim cô có chút lung lay.

Tống Tri Hành đúng là tu mười kiếp mới có được một trợ lý như Văn Lực. Những điều mà tên nhát gái như Tống Tri Hành không dám nói, người thật thà như Văn Lực đều buột miệng nói ra cả.

“Thiếu phu nhân, cô không biết đâu. Lúc biết tin cô đi, ngài ấy giống như phát điên mà đi tìm cô ở khắp mọi nơi, thiếu điều muốn lật tung cả Bạch Thành lên để tìm cô. Lúc đó ngài ấy tức giận đến khiến bán Tiêu Khả vào nhà chứa để trả thù cho cô nữa. Ngài ấy chỉ là bị Tiêu Khả gài hàng thôi.”

“Cô nghĩ xem, ngài ấy ngốc nghếch như vậy. Làm sao mà có chuyện lên giường với phụ nữ được chứ. Ở bên cạnh Trình Ý bao nhiêu năm mà còn chẳng mần ăn được gì.”

“Vậy chứ tôi là cái gì? Tiểu Giai Nghi ở đâu chui ra?”

Văn Lực nhận ra là mình hơi lỡ lời nên vội chữa cháy.

“À, cô hả… Cô là ngoại lệ của ngài ấy mà.”

“Ngoại lệ bị đối xử tàn ác hả?”

Văn Lực chỉ biết câm nín. Cái này thì anh cũng hết cứu được Tống Tri Hành. Mộng Dao lại là một cô gái thù dai, xem ra chuyến này Tống Tri Hành truy thê hơi bị cực rồi đây.

“Mà thôi đừng nhắc về anh ta nữa. Giai Nghi, bình thường con bé có khó không? Đêm về có khóc không?”

“Không có đâu, Tiểu Giai Nghi rất ngoan. Uống sữa vào là ngủ ngay, ban đêm cũng không trở mình quấy khóc đòi mẹ. Chắc là con bé biết mình không có mẹ, cho nên rất ngoan ngoãn. Chỉ có ba bé là đêm nào cũng khóc thôi.”

Văn Lực một câu cũng nhắc đến Tống Tri Hành. Hai câu là Tống Tri Hành đau khổ ra sao, cậu đang cố tình làm như vậy để cô động lòng mà tha cho anh sao?

“Tống Tri Hành trả cậu bao nhiêu lương mà cậu nói tốt cho anh ta hoài thế?”

Văn Lực ngượng ngùng gãi đầu.

“Không phải đâu, là tôi thấy ngài ấy đáng thương thôi. Tại cô không chứng kiến thôi, nếu như cô chứng kiến cô sẽ cảm thấy ngài ấy đã biết lỗi đến nhường nào.”

“Văn Lực, có một số chuyện không phải cứ nói quên là quên đi đâu. Có một thứ bởi vì đã quá hy vọng cho nên mới đau lòng. Ai cũng có một giới hạn của bản thân mà.”

“Cô thật sự không thể vì con gái mà tha thứ cho ngài ấy sao?”

“Không thể.”

Tống Tri Hành vẫn đứng bên ngoài trông ngóng vào trong nhà, trưởng thôn hôm nay có việc đi qua nhà của Mộng Dao, vẫn nhìn thấy anh ở đó như một tên ngốc.

Ông định lướt qua luôn vì chẳng phải chuyện của ông nhưng đột nhiên ông lại cảm thấy ông thật sự rất đáng thương. Tình yêu kiên trì đến đâu nếu như đối phương không cho cơ hội thì tất cả đều sẽ trở nên vô nghĩa.

“Cậu chủ tịch bồng con đợi vợ quay về đấy à?”

“Vâng, ông đi công việc à?”

“Cậu kiên trì nhỉ? Mà tên mặt trắng đi cùng cậu đâu rồi?”

“Cậu ấy vào trong nhà rồi.”

“Vậy sao cậu vẫn còn đứng ở đây?”

“Cô ấy vẫn không chịu tha thứ cho cháu ạ.”

“Vậy thì đó là do cậu rồi. Theo đuổi lại vợ không chỉ cần phải mặt dày mà còn phải biết chớp lấy thời cơ.”

Tống Tri Hành ngơ ngác không hiểu ông đang nói gì.

“Thời cơ?”

Trưởng thôn cười khẩy, xem ra Tống Tri Hành vẫn còn non và xanh lắm.

“Đúng rồi, thời cơ để cô ấy tha thứ cho cậu. Người làm ăn kinh doanh như cậu mà không biết dùng một chút thủ đoạn để cô ấy mủi lòng với cậu à. Trái tim phụ nữ đâu có làm bằng sắt đá. Nếu như cô ấy chấp nhận Tiểu Giai Nghi thì điều đó cũng có nghĩa là trong lòng cô ấy vẫn có cậu. Chỉ là chướng ngại trong lòng cô ấy quá lớn thôi.”

Tống Tri Hành nghe ông trưởng thôn nói mà trí não như được khai sáng, anh liền dồn dập hỏi thêm.

“Vậy bây giờ cháu phải làm sao?”

“Cậu phải khiến cho cô ấy gạt bỏ chướng ngại trong lòng đấy đi. Để cô ấy thấy cậu khốn khổ, cô ấy chắc chắn sẽ động lòng thôi. Cao thủ không bằng tranh thủ, tranh thủ không bằng biết thủ đoạn đúng lúc.”

Sau đó ông trưởng thôn già nhìn lên trời, khẽ gật gù đầu vuốt râu, môi móm mém mỉm cười.

“Xem ra lần này ông trời cũng muốn giúp đỡ cậu rồi. Coi như là duyên chúng ta gặp nhau, tôi sẽ chỉ cho cậu một cách để khiến cho cô ấy tha thứ cho cậu.”

“Cậu lại đây!”

Ông ngoắc tay ra hiệu cho anh. Sau đó ghé sát tai nói nhỏ điều gì đó. Không biết là ông ta đã nói gì chỉ thấy trong đôi mắt của Tống Tri Hành đầy sự kinh ngạc và hoài nghi…