“Cậu làm sao vậy? Bị trĩ hả? Tôi bảo cho phép cậu vào trong nhà đấy. Sao cậu không vào?”
“Tôi không dám vào. Hay là thiếu phu nhân cho cả chủ tịch vào nữa. Chứ tôi chỉ là phận làm công ăn lương thôi. Tôi mà bước vào đó lỡ ngài ấy đuổi việc tôi luôn thì sao?”
“Không ai dám đuổi cậu đâu, cứ đi vào đi. Anh ấy dám đuổi cậu thì sau này không chỉ có đứng ngoài đây không thôi đâu.”
Văn Lực thấy như vậy thì cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Cậu khẽ nhìn sang chỗ của Tống Tri Hành, bây giờ cậu sợ gì Tống Tri Hành nữa khi đã có Mộng Dao chống lưng.
Cậu thì sợ Tống Tri Hành đuổi việc, mà Tống Tri Hành thì lại sợ Mộng Dao không tha thứ cho mình. Bây giờ Mộng Dao nói cô bảo kê cho cậu rồi, vậy thì sao cậu phải sợ Tống Tri Hành?
“Tống tổng, vậy tôi và Tiểu Giai Nghi vào trước nha. Ngài ở lại bảo trọng nha.”
Anh có thể nhìn thấy nụ cười của Văn Lực như đang trêu tức anh. Rõ ràng anh là chồng cô nhưng tại sao cô lại cho tên đàn ông khác vào trong nhà.
Cô thà để anh đứng đây chịu tội cũng không để cho anh bước vào bên trong kia sao?
Vậy là cô hết thương anh rồi.
Sau khi Văn Lực đi vào trong nhà, cậu nhìn khắp nơi tìm Từ Tuấn.
“Từ tổng không có ở nhà sao?”
“Hôm nay anh ấy có hẹn tái khám với bác sĩ nên đã trở về thành phố rồi.”
“Bệnh của Từ tổng đã đỡ chưa?”
“Hình như đã đỡ rồi. Dạo này tôi thấy sắc mặt của anh ấy cũng tốt lên nhiều.”
Văn Lực cảm thấy có chuyện này anh nhất định phải thay mặt cái tên nhát gái Tống Tri Hành hỏi cho ra lẽ. Tống Tri Hành chỉ được cái cố chấp thôi chứ ba cái vấn đề tán gái thì chẳng biết cái gì.
Nhìn Trình Ý là biết rồi. Đến việc thích thầm con người tư nhiều năm như vậy cũng chỉ dám ở bên cạnh âm thầm chăm sóc. Đợi đến khi Phó Nhược Hằng giành lấy rồi lại ngồi đó khóc hu hu.
Đáng đời!
Đến lượt Mộng Dao cũng chẳng khá hơn là bao. Chọc cho vợ giận, để vợ bỏ đi rồi lại lầm lầm lì lì đứng trước cửa nhà con gái nhà người ta cầu xin tha thứ.
Nếu như không phải bởi vì Tống Tri Hành quá đẹp trai thì chắc đã sớm bị tống vào tù vì tội biến thái rồi.
“Thiếu phu nhân… cô với Từ tổng thật sự đã nối lại tình cũ sao?”
Nghe Văn Lực hỏi như vậy, đến Mộng Dao còn cảm thấy ngạc nhiên.
“Ai bảo cậu thế?”
“Thì chủ tịch nhà chúng tôi chứ ai? Hôm đó ngài ấy từ đảo trở về rồi khóc bù lu bù loa, bỏ ăn bỏ uống, hỏi ra thì mới biết được ngài ấy nhìn thấy Từ tổng hôn cô.”
Nghe Văn Lực nói như vậy cô mới nhớ đến, chắc là hôm Từ Tuấn cố tình hôn cô trên sân thượng rồi bày tỏ tình cảm với cô nhưng bị cô từ chối đó. Chẳng lẽ anh lại không nhìn thấy lúc đó cô đã né sang một bên từ chối nụ hôn của Từ Tuấn sao?
“Tôi không có. Bây giờ giữa tôi và Từ Tuấn chỉ như là tri kỷ thôi. Chúng tôi ở hai phòng khác nhau và tôi chỉ chăm sóc vì anh ấy bị bệnh thôi.”
Tính ra là Từ Tuấn thông minh hơn Tống Tri Hành vì biết lấy lòng thương hại của Mộng Dao đấy. Còn Tống Tri Hành lại chỉ im im như cái cây chết.
Mất vợ rồi mới lo làm chuồng.
Văn Lực ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi. Mộng Dao lấy nước cho cậu uống rồi cố tình đi đến bên cạnh Tiểu Giai Nghi.
“Cậu có mệt không? Đưa tôi bế con bé cho.”
Văn Lực nhìn ra được là cô muốn bế Tiểu Giai Nghi cho nên liền đưa cô bé cho con. Mộng Dao được bế con gái mà cô mừng rơi nước mắt.
Đã bao lâu rồi cô chưa được gặp con gái?
Có biết mỗi đêm cô nhớ cô đến như thế nào không?
Cô rời đi nhưng không một ngày nào cô thôi nhớ về con. Chẳng có người mẹ nào lại nhẫn tâm bỏ rơi con gái của mình cả. Bỏ con ở lại tim cô cũng đau lắm chứ? Nhưng cô có thể làm gì được đây?
Đêm nào cô cũng mơ thấy con khóc gọi mình. Mỗi lần như vậy cô đều khóc ướt cả gối.
Nhìn con gái có chiếc miệng xinh giống mình thật. Không biết có phải cô bé cảm nhận được người trước mặt là mẹ mình hay không mà khi cô bế con trên tay, cô bé lại cười với cô.
Khoảnh khắc nhìn thấy con gái cười với mình, trái tim cô trào dâng một cảm giác xúc động vô cùng. Cô muốn bật khóc khi ôm con trên tay.
“Chắc con bé nhớ mẹ lắm đấy.”
Cô ôm con trên tay không kiềm chế được nữa mà hôn hít lung tung trên bầu má phúng phính của bé. Cô rơi những giọt nước mắt hạnh phúc vì được gặp lại con sau bao nhiêu ngày nhung nhớ.
Đời người thiêng liêng nhất chính là cảm giác làm mẹ. Cô không được may mắn như Trình Ý. Trình Ý sinh cho Phó Nhược Hằng hai đứa con gái sinh đôi cho nên mỗi người một đứa. Cô cũng không phải sống trong cảm giác xa con.
Khoảng thời gian đó còn có Tống Tri Hành bên cạnh chăm sóc cho cô, có đôi lúc cô cảm thấy rất ghen tị với Trình Ý. Tại sao cô ấy lại có một trái tim mềm yếu và dễ tha thứ như vậy?
Còn cô lại không có cách nào tha thứ cho Tống Tri Hành. Cứ nghĩ đến vị trí của mình trong tim anh vĩnh viễn cũng không thể so sánh được với cô bạn thân Trình Ý là cô lại không có cách nào chấp nhận anh.
Lúc nào những lời của Tiêu Khả cũng văng vẳng trong đầu cô. Cô ta nói Tống Tri Hành chỉ xem cô là thế thân của Trình Ý, cả đời này cô không có cách nào tranh giành được vị trí của Trình Ý trong tim Tống Tri Hành.
Cô quay lại làm gì khi biết vị trí của mình ở đâu trong tim anh. Nếu như không phải là tất cả, vậy thì thôi đừng là gì cả. Trái tim ai cũng tham lam cả, không ai chấp nhận đứng sau một người trong tim người mình yêu đâu. Và cô cũng không phải là ngoại lệ.
Cô cũng muốn được là ngoại lệ trong tim ai đó.