Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 78: Anh không xứng.




Tống Tri Hành bị nói đến thẹn không thốt nên lời, sau cùng chỉ có thể trả lời một câu, “Không biết.”

Từ Tuấn nhếch môi cười khẩy.

“Anh có biết cô ấy thích ăn món gì không?”

“Không, nhưng tôi có thể học.”

“Anh mới học còn tôi đã hằng ngày tự nấu cho cô ấy ăn những món mà cô ấy thích.”

Trong mắt Tống Tri Hành toàn là đố kị. Anh biết anh không ở bên cạnh cô lâu bằng Từ Tuấn..Từ Tuấn đã ở bên cạnh cô từ thời thiếu nữ cho đến tận khi cô trưởng thành. Còn anh, nếu như không có sự cố đó, cả đời này có lẽ bọn họ cũng không liên quan gì đến nhau.

Bọn họ vốn dĩ là hai đường thẳng song song, nhưng số phận lại để bọn họ chạm vào nhau. Thời gian tuy không lâu, nhưng vẫn khiến trái tim vốn dĩ đã chai sạn của Tống Tri Hành thổn thức thêm một lần nữa.

“Sau này mỗi ngày tôi đều sẽ tự mình nấu ăn cho cô ấy.”

“Anh làm được không? Công việc làm chủ tịch Tống thị của anh bận như vậy, có thời gian nấu cho cô ấy sao? Nhìn anh là biết chắc trước giờ cũng không biết cái chảo hình tròn hay hình vuông nhỉ?”

Rõ ràng là Từ Tuấn đang cố tình sỉ nhục anh mà. Đúng là lúc trước anh rất bận, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có, toàn phải nhịn, nhưng mà anh cũng không phải là không thể thay đổi.

Bây giờ thì anh mới hiểu tại sao Từ Tuấn rõ ràng là con trai của Từ gia lại chỉ đảm nhận chức vụ Chuyên viên phát triển chiến lược thôi. Hóa ra là để ít việc hơn để có thời gian ở bên cạnh Mộng Dao à?

Nếu như không phải cha của Từ Tuấn trở bệnh, anh cũng không phải tạm thời đảm nhận điều hành công ty bên chi nhánh mới ở nước ngoài, thì cũng đâu đến nỗi phải yêu xa với Mộng Dao.

Đối với một cô gái quen được nuông chiều và overthinking như Mộng Dao thì việc yêu xa khiến cho cô phút chốc đánh mất cảm giác an toàn. Cũng giống như việc cô biết rõ người Tống Tri Hành yêu là Trình Ý vậy. Cô không có đủ tự tin đối với bản thân mình.

Cho nên trước khi người khác làm cô đau, cô sẽ chủ động từ bỏ trước để bản thân không đau khổ.

“Tôi đương nhiên biết cái chảo hình vuông rồi.”

“Về nhà nhìn lại đi rồi quay lại nói chuyện với tôi.”

“Còn chuyện tôi bận, tôi có thể giao hết việc cho trợ lý làm để ở nhà với cô ấy. Làm gì có người đàn ông nào lại không có thời gian cho người phụ nữ của mình? Chẳng qua là anh ta có muốn hay không thôi. Muốn thì sẽ tìm cách bằng được để có thể ở bên cạnh cô ấy.”

Từ Tuấn cảm giác Tống Tri Hành lần này đã thực sự thay đổi. Anh nghĩ cho Mộng Dao nhiều hơn, thậm chí còn hạ quyết tâm thay đổi vì cô.

Nhìn Tống Tri Hành bây giờ anh lại nhớ đến bản thân mình của trước đây. Cho dù có như thế nào, anh cũng luôn cố gắng làm mọi thứ vì cô.

Nhưng thời gian trôi qua, cảm giác yêu của hai người dần trở nên nhàm chán.

Những lần giận dỗi vô cớ của cô, những lời trách móc vì ghen tuông của cô, những lần cô im lặng vì tủi thân ngày càng nhiều. Nhưng anh lại bỏ mặc cô với sự vô tâm đó.

Anh lại cảm thấy tính cách của cô quá trẻ con, anh cảm thấy phiền phức với những lần cô giận anh vì những chuyện không đâu.

Anh đã nói, “Em muốn sao cũng được.”

Vì anh quá mệt mỏi với công việc, không có thời gian để tâm đến cảm xúc của cô. Kết quả hai người đã mãi mãi đánh mất nhau.

Nếu như lúc đó anh chịu ngồi lại nghe cô nói.

Nếu như lúc đó anh dùng trái tim lúc mới yêu để đối xử với cô thì Tống Tri Hành làm gì có cơ hội xen vào giữa hai người?

Cô cũng đâu đến mức đến tận bây giờ vẫn không tha thứ cho anh?

“Vậy sao? Anh nói thì hay lắm, có làm được hay không mới quan trọng. Anh có biết mỗi khi Mộng Dao buồn cô ấy hay làm gì không?”

Tống Tri Hành cũng không biết, anh mới chợt nhận ra anh chẳng biết gì về cô cả. Anh thấy yêu cô đó, nhưng mà yêu thôi thì chưa đủ. Anh cần phải hiểu cô muốn gì nữa.

“Tôi không biết.”

“Cô ấy hay buồn lúc mưa, khi đó cô ấy sẽ mở những bài nhạc buồn để nghe. Anh có biết cô ấy thích hoa gì nhất không?”

“Tôi không biết.”

“Anh có biết khi cô ấy nấc cụt là vì cô ấy đang lo lắng không?”

“Tôi không.”

“Anh có biết cô ấy thích ăn rau mùi và ghét anh hành không? Anh có biết Mộng Dao thích mặc những bộ quần áo màu sắc sặc sỡ. Cô ấy sợ lạnh nhưng lại thích những chiếc áo khoét eo, hở vai khoe triệt để dáng người của cô ấy, anh có biết không?”

Không, anh không biết.

Quả thật trước đây anh chưa từng tìm cách hiểu về cô. Chưa từng muốn biết cô thích gì, ghét gì, muốn gì, phong cách ra sao?

Tống Tri Hành trầm ngâm hồi lâu. Tại sao những chuyện đó Mộng Dao chưa từng nói với anh?

Có lẽ khi người ta để tâm đến ai đó mới thực sự luôn ghi nhớ những điều nhỏ nhặt của đối phương. Anh chưa từng cố gắng hiểu Mộng Dao lấy một lần.

Trong lòng anh chỉ có Trình Ý, giống như cái cách bây giờ Từ Tuấn hiểu Mộng Dao vậy. Anh có thể nhớ rõ Trình Ý không thích ăn rau mùi, nhớ cô thích những chiếc váy màu sắc nhã nhặn. Nhớ cô thích màu xanh, nhớ cô thích ăn cay.

Ban đêm nhắc cô giữ ấm, mỗi ngày nhắc cô ăn đúng bữa, nhắc cô không được sấy tóc khi mới gội đầu, ban ngày nhắc cô ra đường nhớ thoa kem chống nắng. Ban đêm nhắc cô đi ngủ sớm.

Còn anh, anh đã làm được gì cho Mộng Dao?

Một chút để tâm đến Mộng Dao cũng không có.

Anh đã luôn áp đặt suy nghĩ của mình trên người Mộng Dao. Xem cô như là thế thân của Trình Ý, những điều anh không thể làm cho Trình Ý, anh lại bù đắp hết cho cô.

Cho cô sự dịu dàng của Trình Ý, cho cô sự ân cần của Trình Ý. Nhưng chưa từng hỏi cô có thích hay không?

Mộng Dao thấy vui khi anh đối tốt với cô nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn biết rõ vị trí của mình là ở đâu. Cô biết anh dành những điều đó không phải cho cô nhưng cô vẫn âm thầm chấp nhận.

Bởi vì cô rung động với những điều đơn giản như vậy thôi.

Yêu một người thì không có gì là sai cả. Chỉ khi tình yêu đó đặt vào người không xứng đáng thì mới là sai mà thôi.

Không phải bạn không tốt mà là người đó không xứng đáng với tình cảm bạn đã bỏ ra mà thôi.

Có đôi khi cô lại thầm cảm thấy may mắn vì cô đã kịp tỉnh táo lại và từ bỏ anh đúng lúc. Để cô kịp nhắc nhở bản thân mình rằng ai cũng có một giới hạn trong tình yêu, khi chạm phải vết ngăn đó, cũng đã đến lúc nên dừng lại để cho bản thân một lối thoát khỏi vũng bùn này.

Đâu ai ép được một người không yêu mình? Đâu ai giữ được một người vốn dĩ chưa từng thuộc về mình?

“Anh tồi hơn tôi rất nhiều. Tống Tri Hành anh nghĩ anh dựa vào cái gì mà giành lại được Mộng Dao trong khi cái gì về cô ấy anh cũng không biết?”