Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 77: Tình địch gặp mặt.




“Thế thì mời! Để xem anh kiên trì được bao lâu?”

Dứt lời, Mộng Dao liền không thèm quan tâm đến anh nữa mà thẳng thừng xoay lưng bước vào trong nhà.

Từ Tuấn ở trong nhà cũng đã nhìn thấy sự xuất hiện của Tống Tri Hành. Anh còn đang lo sợ Mộng Dao sẽ bị dao động mà trở về bên cạnh anh nhưng thật may mắn là cô vẫn dứt khoát bỏ đi.

Nhưng khi cô bước chân vào trong nhà, vừa chạm mắt Từ Tuấn. Toàn thân cô như chết lặng, giống như vừa bị bắt quả tang tại trận.

“Tống Tri Hành…”

“Mặc kệ anh ta! Chúng ta vào ăn sáng đi.”

Cô bảo cô không bận tâm nhưng Từ Tuấn có thể nhìn ra được sự dao động trong đôi mắt cô. Nó là vì Giai Nghi hay là vì Tống Tri Hành đây?

Cả hai vẫn như thường lệ ăn sáng, Từ Tuấn đã chuẩn bị sẵn nước trái cây và nấu món bánh mì chảo mà cô thích.

Cả hai cùng ngồi xuống bàn. Cô ăn món ăn cô thích nhưng hôm nay lại chẳng có chút cảm giác gì.

Bình thường trên bàn ăn, cả hai hay thảo luận về những vấn đề tin tức trên thời sự. Mộng Dao vốn dĩ vẫn luôn nói nhiều như vậy, nhưng cô chỉ thực sự nói nhiều trước mặt người cô tin tưởng.

Ở bên cạnh Từ Tuấn, cô giống như được trở lại làm chính bản thân mình.

Có những chuyện cả hai không cần nói vẫn hiểu đối phương đang nghĩ gì.

Nhưng hôm nay trên bàn ăn cô lại trầm ngâm không nói gì, khác hẳn với bộ dạng phấn khởi hằng ngày.

Kể từ lúc cô nhận ra được rằng, trên đời này chỉ có bản thân mình là không bao giờ làm tổn thương mình, cũng chỉ có bản thân là sẽ không bao giờ rời bỏ mình. Cô cũng nhận ra rằng không có vết thương nào là không thể tự chữa lành được.

Không một liều thuốc nào chữa lành được căn bệnh mang tên ái tình. Vậy thì chỉ có thể chấp nhận nó thôi. Chấp nhận rằng, không phải là mình không tốt mà là người đó không xứng đáng thôi.

Chấp nhận rằng, đời người ly biệt là chuyện khó tránh. Bạn gặp được ai, ở bên cạnh ai, bỏ lỡ ai đều đã là sự sắp đặt của số phận.

Người tốt cho ta trải nghiệm, người xấu cho ta bài học. Nhưng mà không phải bài học nào cũng dễ chịu, có đôi lúc đánh đổi bằng những giọt nước mắt và những vết thương trong tim. Nếu như không thể chữa lành nó, vậy thì phải học cách sống mà chấp nhận nó thôi.

Cô cứ tưởng trái tim mình cuối cùng cũng bình yên trở lại. Nhưng không ngờ sự xuất hiện của Tống Tri Hành làm đảo lộn mọi thứ. Nó khiến cho mặt hồ trong lòng cô gợn sóng.

“Dao Dao, hôm nay đồ ăn không ngon sao?”

Cô giật mình gượng cười đáp lời anh, “Không có đâu. Đồ ăn ngon lắm.”

“Vậy tại sao em lại không vui? Em bảo em không bận tâm nhưng tại sao em lại suy tư?”

Mộng Dao có thể giấu được bản thân mình nhưng làm sao có thể qua mắt được Từ Tuấn. Anh hiểu rất rõ cô, anh hiểu cô còn hơn chính bản thân mình.

Anh cũng muốn lần này là mình nhầm lắm nhưng mà đó cũng chính là điều anh lo sợ, cô đang dao động.

“Không phải đâu em đang nghĩ đến chuyện khác.”

“Dao Dao em đừng dối anh có được không? Có phải em vẫn còn yêu Tống Tri Hành không?”

“Không! Anh ta đã không còn liên quan đến cuộc đời của em nữa. Anh ta có làm sao thì cũng là do anh ta tự mình chuốc lấy. Anh ta không xứng đáng nhận được sự tha thứ của em.”

Từ Tuấn nghe cô nói như vậy mà trong lòng nhẹ nhõm đi mấy phần. Anh chỉ sợ cô dao động rồi tha thứ cho Tống Tri Hành mà thôi. Lúc đó anh sẽ không còn cơ hội để ở bên cạnh cô nữa.

“Nhưng anh ta vẫn còn đứng ở ngoài đó.”

“Kệ anh ta đi! Cho anh đứng trúng gió càng tốt.”

Nghe Mộng Dao nói những lời tuyệt tình như vậy cũng đủ hiểu bây giờ cô hận Tống Tri Hành đến như thế nào. Nhưng cô nói được liệu cô có đủ tuyệt tình đến phút cuối cùng hay không?

Thời gian qua anh biết Mộng Dao ở bên cạnh anh là vì trốn tránh Tống Tri Hành, cũng là muốn chăm sóc anh trong khoảng thời gian anh bị bệnh để bù đắp phần áy náy trong lòng.

Cho nên khi Từ Tuấn hết bệnh anh cũng không dám nói cho Mộng Dao biết vì sợ cô sẽ rời ra anh. Anh thà là cứ giả vờ vẫn còn bệnh để cô ở bệnh cạnh chăm sóc cho anh. Có như vậy, dù không thể có danh phận mà anh mong muốn vẫn hơn là buông tay nhường cô cho người đàn ông khác.

Anh đâu có ngu như Tống Tri Hành. Mất đi rồi mới hối hận.

Trong lúc Mộng Dao đang rửa bát, Từ Tuấn đi ra ngoài. Sau một hồi ăn sáng thì Từ Tuấn đi ra ngoài hít thở, anh vẫn thấy Tống Tri Hành đang đứng đó. Ánh mắt Tống Tri Hành vẫn liên tục nhìn vào trong nhà, giống như đang tìm kiếm ai đó.

Anh đứng đó bỏ tay vào trong túi quần cao ngạo nhìn sang chỗ của Tống Tri Hành giống như đang muốn khiêu khích anh vậy.

“Anh đi về đi! Cô ấy sẽ không tha thứ cho anh đâu.”

“Tôi không về. Lần này tôi sẽ không buông tay cô ấy nữa. Cho dù hai người đã ở bên cạnh nhau thì tôi cũng sẽ tìm cách cướp về cho bằng được.”

Từ Tuấn cười nhạt, thì ra là Tống Tri Hành hiểu lầm rằng cô và Từ Tuấn đã ở bên cạnh nhau rồi. Anh cũng ước như vậy nhưng nào có được.

“Vậy mà anh vẫn chưa chịu từ bỏ sao?”

“Tôi và anh cùng làm cô ấy đau. Tại sao cô ấy vẫn có thể ở bên cạnh anh?”

“Anh nghĩ anh so được với tôi sao? Tôi không có phản bội cô ấy, tôi không có bỏ mặc cô ấy một mình lúc đang mang thai. Tôi không có nghi ngờ về đứa trẻ trong bụng cô ấy đang mang là của người đàn ông khác. Anh biết chúng ta khác nhau ở điểm gì không?”