Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 79: Đổ oan.




“Anh tồi hơn tôi rất nhiều. Tống Tri Hành anh nghĩ anh dựa vào cái gì mà giành lại được Mộng Dao trong khi cái gì về cô ấy anh cũng không biết?”

“Anh hiểu rõ cô ấy như vậy chẳng phải cuối cùng vẫn chia tay đó sao?”

Câu nói này giống như mũi tên chí mạng đâm vào lòng Từ Tuấn vậy. Điều mà đời này Từ Tuấn hối hận nhất chắc chắn chính là đánh mất Mộng Dao.

Nếu như giữa bọn họ có thêm chút niềm tin, hoặc giả như anh chịu thẳng thắn nói thật mọi chuyện với Mộng Dao biết thì bọn họ đã không lỡ mất nhau một cách luyến tiếc như vậy. Cũng làm gì có chuyện cho Tống Tri Hành chen chân vào cuộc đời của Mộng Dao?

Đôi khi lỡ hẹn một giờ, lần sau gặp lại chắc gì đã quen.

Từ Tuấn bị nói đến trúng cơn ngứa vội vàng tiến lên muốn đấm Tống Tri Hành.

“Cậu thì biết cái gì? Tôi và cô ấy chỉ là có chút hiểu lầm nhỏ. Nếu không thì anh nghĩ anh có cơ hội để cưới cô ấy chắc?”

Tống Tri Hành nhếch môi cười khẩy, “Tôi đâu chỉ cưới cô ấy không thôi đâu. Mộng Dao còn sinh cho tôi cả một đứa con gái nữa đó.”

Từ Tuấn nghe Tống Tri Hành nói mà tức đến nghiến răng ken két.

“Anh nói gì hả? Còn không phải là tại anh sao? Tại anh cưỡng đoạt cô ấy còn gì?”

“Còn hơn anh, có tiếng mà không có miếng.”

“Mày… Mộng Dao không phải loại phụ nữ đó đâu.”

Từ Tuấn lao đến định đấm Tống Tri Hành nhưng lại đột nhiên bị anh giật tay ra.

Lúc này, Mộng Dao nghe thấy tiếng ồn ở bên ngoài cô vội đi ra ngoài xem, Từ Tuấn thấy như vậy bèn thuận thế ngã xuống đất, giống như vừa bị Tống Tri Hành đánh.

Cô thấy vậy liền chạy đến đỡ lấy Từ Tuấn.

“Từ Tuấn, anh không làm sao chứ?”

Từ Tuấn nhìn cô lắc đầu tủi thân đáp.

“Dao Dao, anh không sao. Em đừng trách Tống tổng.”

Tống Tri Hành cũng đứng đó ngơ ngác. Anh không ngờ Từ Tuấn lại chơi trò hèn hạ như vậy, gắp lửa bỏ tay người.

Chơi chiêu trà xanh đổ tội cho anh hòng lấy lòng thương hại của Mộng Dao.

Đúng là lòng người thật khó đề phòng, nhất là những gã đàn ông vừa đẹp trai vừa nho nhã. Mà phải xem là nho nhã trước mặt ai đã.

Mùi giấm chua giữa hai người đàn ông bay khét lẹt trong không khí.

Mộng Dao liền quay sang lườm Tống Tri Hành. Ánh mắt của cô hung dữ khi nhìn đến Tống Tri Hành, cô nghiến răng to tiếng với anh.

“Tống Tri Hành, anh làm cái gì vậy? Tại sao lại đánh anh ấy?”

“Anh không có.”

Tống Tri Hành ủy khuất vì bị đổ oan. Bây giờ anh có mười cái miệng cũng không biết phải giải thích sao với cô. Mọi thứ rành rành ra trước mắt hệt như cái lúc anh bắt gặp Mộng Dao đánh Tiêu Khả đến chảy máu vậy.

Lúc đó mẹ anh đã nói, có một số chuyện con nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật. Nhưng lúc đó trong cơn tức giận anh chẳng chịu nghe.

Hiện tại lúc này anh mới hiểu được thế nào là mắt thấy tai nghe được chưa chắc đã là sự thật. Nhưng anh có quyền gì lên tiếng chỉ trích cô, anh cũng từng như vậy mà.

“Anh nghĩ lời của anh tôi còn tin sao? Anh không có vậy chẳng lẽ anh ấy tự ngã. Anh có biết là anh ấy đang bị bệnh hay không? Tôi không ngờ anh là loại người như vậy luôn đó.”

Tống Tri Hành chết đứng tại chỗ, những lời này giống như đang lặp lại những lời anh từng nói với cô. Có phải là cô vẫn còn oán trách lúc đó tại sao anh lại không lựa chọn tin tưởng cô hay không? Để đến bây giờ cô chẳng chịu tin anh.

Khi cô giải thích thì anh không tin, anh đi tin người ngoài, cho rằng vợ mình là loại phụ nữ độc ác, vì ghen tị mà chuyện xấu xa gì cũng có thể làm ra.

Kết quả này là anh đáng đời!

“Mộng Dao, anh xin lỗi.”

“Tôi nói rồi, anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Đừng làm rối loạn cuộc sống yên bình của tôi nữa. Tôi không muốn phải vì anh mà tổn thương thêm một lần nào nữa.”

Nói xong, cô liền dứt khoát đỡ Từ Tuấn đi vào bên trong để mặc cho Tống Tri Hành đứng đó như kẻ ngốc với đôi mắt tủi thân.

Anh không ngờ con đường truy thê lại khó khăn như vậy.

Từ Tuấn cảm thấy như vậy rất hả lòng hả dạ. Dù sao thì Tống Tri Hành cũng không có cửa tranh với anh.

“Tại sao cô ấy lại không chịu tin tôi chứ?”

“Vậy chứ lúc đó tại sao anh lại không chịu tin cô ấy?”

Là tại ai?

Rốt cuộc là anh đã sai từ lúc nào?

Từ lúc anh tin vào đoạn video đó mà nghi ngờ Giai Nghi không phải con anh sao?

Hay là từ lúc anh không tin cô mà lựa chọn tin tưởng Tiêu Khả.

Không, có lẽ tất cả đã sai ngay từ khi bắt đầu.

Đây là ông trời đang thử thách anh, để anh hiểu rõ rằng những thứ anh nợ cô không chỉ có một đoạn tình cảm ngắn ngủi đó. Để anh hiểu được yêu một người và chấp nhận một người là chuyện cần rất nhiều tính kiên nhẫn.

“Vậy bây giờ anh có quay về không?”

“Không quay về, tôi nhất định phải cho cô ấy thấy được tấm lòng của tôi. Rằng tôi đã thay đổi.”