Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 76: Anh không có cửa.




Tống Tri Hành nghe xong, vội lấy tay lau nước mắt. Nếu như đã không thể từ bỏ vậy thì chi bằng hạ quyết tâm một lần nữa đập chậu cướp hoa.

Cho dù sao thì anh cũng không thể mãi nhu nhược mà giống như lúc anh buông tay Trình Ý nhường cho Phó Nhược Hằng được. Giai Nghi cần có mẹ, anh cũng cần có vợ.

Phó Nhược Hằng có thể truy thê lại được thì tại sao anh không thể. Trong khi anh đâu có tồi tệ như Phó Nhược Hằng đâu.

Lần này vì Giai Nghi anh nhất định phải theo đuổi lại được Mộng Dao.

Nghĩ là làm, sáng hôm sau anh lại bay ra đảo nhưng lần này anh còn bế theo cả Tiểu Giai Nghi. Anh nghĩ cô chắc chắn rất nhớ con, nếu như gặp lại con cô chắc chắn rất vui mừng. Có khi nào sẽ vì con mà quay lại chịu tha thứ cho anh hay không?

Anh muốn đánh cược một lần cuối cùng. Thắng thì có được trái tim cô, thua thì sẽ nhường em cho người xứng đáng hơn. Dù sao thì Tiểu Giai Nghi cũng rất nhớ mẹ.

Sáng sớm, Mộng Dao theo như thói quen thức dậy sớm để tưới hoa. Cô bước ra khỏi cánh cửa, đang tập vài động tác thể dục để giãn gân cốt. Trong miệng cô vu vơ hát một bài hát quen thuộc.

“Có ai từng nói em như thần tiên, lạc trong thế gian xua tan màn đêm. Đừng để anh phải hao gầy, nhớ đến em từng giây…”

“Mộng Dao…”

Nghe tiếng ai đó gọi tên mình cô ngẩng mặt lên, người phía trước mặt khiến cho cô chết đứng ngay tại chỗ. Cô không biết bằng cách nào mà Tống Tri Hành tìm được đến chỗ này.

Rõ ràng là cô đã trốn rất kỹ, cũng đã nhờ Từ Tuấn chặn mọi tin tức lại không để cho anh tìm thấy rồi mà.

Bàn tay của Mộng Dao run lên, theo vô thức cô nhìn thấy anh bế trên tay đứa trẻ còn quấn tã. Vừa nhìn qua là cô đã biết đó là Giai Nghi của cô rồi.

“Anh đến đây làm gì?”

“Mộng Dao, em nhẫn tâm bỏ rơi cha con anh như vậy sao?”

“Nhẫn tâm, Tống tổng anh đang nói đến mình đấy sao? Tôi không biết bằng cách nào mà anh tìm được đến đây nhưng xin anh hãy về cho. Chỗ của tôi không tiếp đón người như anh.”

Ai cũng có tư cách nói cô nhẫn tâm nhưng riêng anh thì không. Nhìn xem cái cách anh đối xử với cô thế nào?

Anh khiến cô tổn thương ra sao? Anh tưởng bồng con tới đây là cô sẽ tha thứ cho anh hả?

Đừng có mơ!

Lúc cô hạ quyết tâm rời đi, anh nên biết cô đã dứt tình với anh rồi.

“Mộng Dao, em không nhìn mặt Giai Nghi một lần sao? Con bé rất nhớ mẹ.”

Nghe anh nói vậy mà tim Mộng Dao đau nhói. Sao cô lại không nhớ con kia chứ? Đêm nào mà cô không nhớ con, hình nền điện thoại cô cũng cài ảnh con gái cho vơi đi nỗi nhung nhớ.

Vô số lần cô mơ thấy con khóc gọi mình, hỏi cô tại sao lại nhẫn tâm bỏ rơi nó như vậy. Những đêm như vậy cô chỉ biết khóc mà thôi.

Cô không biết Tống Tri Hành có biết chăm sóc con gái không? Có để cho con bé phải chịu đói chịu khát không?

Nhưng cô lại nghĩ anh thương con như vậy, sao lại để con chịu thiệt thòi được.

Nhìn thấy Giai Nghi trái tim cô vô cùng kích động. Cô rất muốn đi đến nhìn ngắm cô bé cho thỏa nỗi nhung nhớ nhưng cô không thể mềm lòng được.

“Em đừng có lấy con ra làm cái cớ. Tôi sẽ không mềm lòng đâu.”

“Mộng Dao, em không thể tha thứ và cho anh một cơ hội để sửa chữa sai lầm của bản thân trong quá khứ sao? Anh xin lỗi vì tất cả những điều tổn thương anh đã gây ra cho em. Nhưng anh xin thề anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em cả.”

“Vậy sao? Anh có biết người gần đây nhất nói với tôi câu này đã biến thành người yêu cũ của tôi rồi hay không. Và bây giờ tới lượt anh đó, chồng cũ.”

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của cô khiến cho Tống Tri Hành cảm thấy lạnh buốt sống lưng. Chỉ mới một thời gian ngắn không gặp mà cô như biến thành một con người khác vậy.

Mà không đúng! Đây mới vốn dĩ là con người thật của Mộng Dao. Bướng bỉnh, ngang tàng, yêu ghét rõ ràng.

“Mộng Dao, em có cần phải tuyệt tình với anh như vậy không?”

Cô khẽ nhếch môi cười khẩy, “Tống Tri Hành, anh biết anh và cái nhà khác nhau ở chỗ nào không?”

“Không biết.”

“Là anh đéo có cửa!”

Kèm theo đó là một cái giơ tay ngón giữa về phía Tống Tri Hành.

Thì ra Mộng Dao còn biết cả nói kháy người ta nữa. Cô chính là cả đời này cũng không thể nào quên được những tổn thương mà Tống Tri Hành đã gây ra cho bản thân mình.

Có biết một cô gái đáng sợ nhất là khi nào không?

Không phải là khi cô ấy điên cuồng nói yêu bạn. Mà là cô ấy có thể yêu bạn điên cuồng, nhưng khi bạn khiến cô ấy thất vọng, cô ấy sẽ lạnh lùng buông tay không chút quay đầu. Thậm chí lúc dứt khoát còn rất tuyệt tình.

Khi cô ấy yêu bạn, bạn mới có quyền làm tổn thương cô ấy. Khi cô ấy không yêu bạn nữa, cô ấy sẵn sàng rút dao ra đâm bạn luôn.

“Tống Tri Hành, là anh xứng đáng bị như vậy đấy. Những tổn thương mà anh từng ban tặng cho tôi, tôi sẽ trả không thiếu một cái nào.”

Tống Tri Hành đột nhiên nhớ đến lời của Tử Y. Đánh không đi, đuổi không về, nhất định phải mặt dày trơ trẽn bám riết không buông.

“Vậy thì anh sẽ đứng ở đây cho đến khi nào em chịu đồng ý tha thứ cho anh thì thôi.”

“Thế thì mời! Để xem anh kiên trì được bao lâu?”