Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 61: Chúng ta ly hôn đi.




Rất nhanh sau đó, Phó Nhược Hằng đã nghe được tin dữ vội chạy đến bệnh viện. Khi anh nhìn thấy Tống Tri Hành ở ngoài hàng lang, Phó Nhược Hằng liền đi đến túm lấy cổ áo Tống Tri Hành, sau đó liền vung đến một cú đấm vào mặt anh.

Cú đấm mạnh đến nỗi khiến Tống Tri Hành lùi lại mấy bước, lưng đập vào tường, chảy cả máu miệng.

“Tôi giao em gái tôi cho cậu để cậu đối xử với nó như vậy đó sao?”

Phó Nhược Hằng lại đi đến túm lấy cổ của Tống Tri Hành. Nếu như có thể giết chết được Tống Tri Hành, Phó Nhược Hằng sẽ không ngần ngại mà giết chết anh ngay lập tức.

Mộng Dao là thiên kim duy nhất của Phó gia, là đứa em gái mà từ nhỏ được anh nuông chiều trong lòng bàn tay. Là viên trân châu quý giá của Phó Nhược Hằng.

Anh thương cô từ nhỏ mất cha mẹ nên chuyện gì anh cũng chiều theo ý cô.

Cho dù cô có ngang bướng thế nào, ngỗ ngược ra sao, tất cả đều được Phó Nhược Hằng che chở.

Bình thường cô hay mắng anh, ghét cái cách anh đối xử tệ với Trình Ý, không thèm nhìn mặt anh. Thậm chí là nói những lời chế giễu anh nhưng cô em gái này anh còn không dám nói nặng với cô một lần nào.

Vậy mà cô về làm vợ Tống Tri Hành cô lại chịu biết bao nhiêu là uất ức. Thậm chí bây giờ lâm vào cảnh thập tử nhất sinh.

Anh có thể tồi nhưng nhìn cảnh gã đàn ông khác đối xử tồi với em gái mình thì anh không chịu được.

Anh nghĩ Tống Tri Hành là một chàng trai tốt nên mới giao cô cho anh. Nào ngờ đâu đâu Tống Tri Hành còn tồi hơn cả anh nữa.

Như vậy thì có khiến anh điên máu không cơ chứ?

Tống Tri Hành xem Mộng Dao là cái gì? Xem cô là mồ côi không ai bảo vệ hả mà muốn làm gì thì làm.

“Cứ đánh đi nếu như điều đó khiến cho anh hả giận.”

“Đánh cậu chỉ khiến cho tôi thêm bẩn tay mà thôi. Nếu như cậu không yêu thương nó thì có thể trả nó lại cho tôi mà. Sao cậu lại đối xử với con bé như vậy? Cậu nghĩ con bé không có nhà sao? Không có anh trai sao, mà cậu muốn ức hiếp con bé thì ức hiếp chứ?”

Tống Tri Hành bị đánh nhưng anh không hề phản kháng lại, để mặc cho Phó Nhược Hằng đánh mình. Nếu như Phó Nhược Hằng đánh anh mà có thể khiến cho anh bớt giận được thì anh cứ việc đánh đi.

Điều này còn khiến cho Tống Tri Hành vơi đi cảm giác tội lỗi trong lòng vì anh là một kẻ đáng chết.

Bây giờ chỉ cần Mộng Dao và đứa bé bình an, muốn anh chịu quả báo gì anh cũng đồng ý.

“Tôi xin lỗi.”

“Tôi không cần lời xin lỗi của cậu. Đi mà nói với Mộng Dao đi! Con bé mà xảy ra mệnh hệ gì tôi sẽ không tha cho cậu đâu có biết chưa hả?”

Tống Tri Hành lấy tay lau đi vết máu trên miệng. Mặt anh sưng vù vì bị Phó Nhược Hằng đánh.

Lúc này bác sĩ vừa đi từ phòng phẫu thuật ra, trên tay còn bế theo một đứa trẻ đỏ hỏn. Tống Tri Hành không dám đi đến xem đứa con xấu số của mình.

“Chúc mừng Tống thiếu, là một bé gái. Tuy sinh non nhưng mà cả mẹ và bé đều rất kiên cường.”

Tống Tri Hành nghe xong thì xúc động đến bật khóc. Anh cứ nghĩ mình đã làm mất đứa bé rồi. Anh cứ nghĩ là cả đời này anh cũng không thể nào tha thứ cho lỗi lầm của mình.

Thì ra đứa bé lại kiên cường như vậy. Thì ra là ông trời đã nghe được lời thỉnh cầu của anh.

Đã để đứa bé ở lại, đã để cho anh có cơ hội được chuộc lại lỗi lầm của mình.

Mọi người ở đó sau khi nghe y tá nói thì cũng vui mừng mà thở phào nhẹ nhõm. Nhất là Phó Nhược Hằng, chỉ cần anh nghe nói đứa bé mà xảy ra chuyện thì hôm nay Tống Tri Hành không thể lành lặn mà rời khỏi đây được đâu.

Tống Tri Hành nhìn đứa bé mới sinh còn đỏ hỏn mà rơi nước mắt. Đây là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Mộng Dao và cả đứa bé đều kiên cường vượt qua quỷ môn quan để đến thế giới này gặp anh.

“Nhìn xem, đứa bé giống con biết bao.”

Anh lấy tay lau nước mắt nhìn y tá hỏi.

“Còn mẹ đứa bé thì sao rồi?”

“Cô ấy sinh non nên rất yếu, cần thời gian để tịnh dưỡng. Mọi người có thể vào thăm cô ấy.”

Mộng Dao nhanh chóng được chuyển lên phòng VIP của bệnh viện. Hiện tại cô vẫn còn trong tình trạng hôn mê. Bác sĩ bảo do cô xuất huyết quá nhiều. Lần sinh con này đối với cô giống như lấy lại được một mạng từ tau Tử Thần. Sau này cô cũng sẽ rất khó có thai được.

Tống Tri Hành đi lại nắm tay cô, bây giờ anh mới nhận thấy mình là một thằng đàn ông đê hèn biết bao. Cô chịu bao nhiêu vất vả để sinh con cho anh, anh lại luôn luôn nghi ngờ và đối xử tệ với cô.

Tại sao anh lại trở thành loại đàn ông mà anh căm ghét nhất kia chứ?

Mộng Dao hôn mê hơn cả một tuần trời cô mới tỉnh lại. Khi tỉnh lại cô nhìn thấy bên cạnh Tống Tri Hành đang gục đầu bên cạnh cô. Bàn tay anh đang nắm chặt lấy tay cô nhưng Mộng Dao không hề cảm thấy vui vẻ một chút nào.

Trong đầu cô toàn là hình ảnh của đêm đó, cái đêm giông bão định mệnh đó. Cái đêm cô chứng kiến chồng mình lên giường cùng với người phụ nữ khác.

Cho dù cô tỉnh lại, trái tim vẫn đau nhói ở trong lồng ngực. Tống Tri Hành phát hiện cô đã tỉnh liền vui mừng đứng dậy nhìn cô.

“Em cảm thấy sao rồi?”

“Tôi không sao. Con đâu?”

“Con không sao. Hiện tại đang nằm trong lồng kín. Mọi người vẫn đang ở đó.”

Cô nhìn anh, nhưng trong lòng lại ngập tràn đau khổ. Cô biết trong lòng mình không có cách nào xem như không có chuyện gì xảy ra được.

“Tống Tri Hành, chúng ta ly hôn đi.”