“Mộng Dao, em đang nói cái gì vậy?”
“Buông tha cho tôi đi. Cầu xin anh đấy!”
Tống Tri Hành đứng đó như chết lặng. Anh không ngờ câu đầu tiên anh được nghe sau khi tỉnh dậy lại là hai chữ “ly hôn”.
Lúc trước anh đối xử với cô tệ biết bao. Nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn tha thứ và ở lại.
Vậy mà ngay lúc này, khi cô vừa mới tỉnh lại. Điều đầu tiên cô nghĩ đến lại là rời bỏ anh.
Tống Tri Hành đứng đó giống như một bức tượng chết.
“Em có thể… đợi sức khỏe ổn định đã mà. Có thể đợi… nhìn thấy bé con đã. Nó rất giống em đấy.”
“Không cần đợi nữa. Tôi đã đợi quá lâu rồi, sau cùng thì sao? Kết quả chỉ có thất vọng và rời đi mà thôi.” Mộng Dao nói, hai hàng nước mắt từ trong khóe mắt cô chảy ra.
Cả đời này cô cũng không thể quên được khoảnh khắc đó, khoảnh khắc anh ôm người phụ nữ khác trong lòng. Đời người phụ nữ có ai ở trong tình cảm đó mới hiểu rõ, nó đau đến mức muốn móc gan móc phổi ra, như muốn chết đi ngay lập tức.
Nếu không, cô cũng đâu kích động đến mức sinh non chứ?
Anh không yêu cô, cô biết mà, nhưng hình ảnh đó đã trở thành giới hạn cuối cùng của cô trong cuộc hôn nhân không tình yêu này.
Anh có biết điều gì là tàn nhẫn nhất đối với đối với một người phụ nữ như cô không?
Đó là dốc lòng đem hết tâm tư ra hy sinh cho một người, tự lừa mình dối người không biết bao nhiêu lần nhưng không nỗi đau nào bằng nỗi đau bị phản bội.
Bây giờ mỗi khi nhìn thấy Tống Tri Hành, trong đầu cô đều sẽ hiện lên những hình ảnh kinh tởm đó.
Cho dù không có Tiêu Khả thì trái tim anh cũng không ở đây. Trái tim anh không thuộc về cô, nó chưa từng có vị trí nào dành cho cô cả.
Cô giữ lại làm gì một người không yêu mình?
Nếu như ở bên cạnh cô khiến cho anh cảm thấy chán ghét như vậy, khiến cho anh cảm thấy tất cả đều là ép buộc. Vậy thì cô sẽ buông tay, buông tay để giải thoát cho anh.
“Con cũng sinh ra rồi, anh nên thực hiện lời hứa của mình đi!”
“Mộng Dao, em có thể vì đứa bé…”
“Không thể! Lòng tin của tôi dành cho anh nó đã chết rồi.”
Đột nhiên Tống Tri Hành nắm lấy tay cô, hai chân anh quỳ xuống trước mặt cô.
“Tôi biết là tôi đã gây ra lỗi lầm khiến cho em không có cách nào tha thứ được. Nhưng mà tôi cầu xin em, xin em suy nghĩ lại đi có được không?”
Nhưng trước thái độ ăn năn sám hối của Tống Tri Hành, Mộng Dao lại lạnh lùng hất tay anh ra.
“Đừng chạm vào tôi! Thật là ghê tởm!”
Phó Nhược Hằng, Trình Ý và Tử Y mới đi thăm em bé về thì nghe thấy tiếng hét của Mộng Dao cũng vội vàng chạy vào trong phòng.
“Có chuyện gì vậy Mộng Dao?”
“Mẹ bảo anh ấy ra ngoài đi có được không?”
Cô vừa nói mà hai vai cô run lên, không biết có bao nhiêu ấm ức mà cô phải chịu từ trước đến giờ hay là do mới sinh xong cô trở nên nhạy cảm khiến cho cô bật khóc nghẹn ngào như một đứa trẻ đáng thương.
Cô lấy tay ôm mặt khóc nức nở. Không biết có bao nhiêu tủi hờn, tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Cứ mỗi một lần cô đem trái tim mình ra đặt cược thì anh lại một lần chà đạp nó. Cứ mỗi lần cô nói với bản thân không sao, chỉ là anh ấy cần thời gian, cần thời gian để tiếp nhận cô bước vào trái tim anh. Cứ mỗi một lần như vậy, sự kiên trì trong đoạn tình cảm này của cô cũng ngày một vơi đi.
Thất vọng quá nhiều tự khắc sẽ rời đi. Đâu ai đợi mãi một người không yêu mình.
“Mộng Dao, con đừng khóc nữa. Con vừa mới sinh xong còn rất yếu, khóc nhiều sẽ dễ bị bệnh đấy.”
Tống Tri Hành vẫn quỳ ở dưới đất, anh nhìn thấy cô như vậy mà rất đau lòng.
“Phải đó, em cứ đánh tôi đi, mắng tôi đi nhưng xin em đừng khóc kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe.”
“Để tôi đi đi, tôi không thể tiếp tục ở bên cạnh anh được nữa.”
“Em không cần con sao?”
“Là anh không cần tôi trước kia mà?”
Anh dần hồi tưởng lại, lúc đó anh đã nói gì với cô. Anh nói chỉ cần cô sinh con xong, anh sẽ để cho cô ra đi. Đúng là chính anh đã từng mạnh miệng nói như thế.
Nhưng bây giờ anh lại hối hận rồi.
“Anh hai, anh bảo anh ấy đi ra ngoài kia đi có được không? Em không muốn nhìn thấy anh ấy.”
Phó Nhược Hằng đứng đó, anh cũng không biết phải làm sao. Lúc trước anh cũng từng phạm sai lầm cho nên anh hiểu, đàn ông khi chưa hiểu rõ trái tim mình thường sẽ phạm sai lầm. Nhưng anh nhìn ra được lần này Tống Tri Hành hối hận rồi.
Anh may mắn vì cuối cùng Trình Ý đã chọn tha thứ và quay về bên anh. Nhưng mà Mộng Dao mạnh mẽ và cứng rắn hơn Trình Ý rất nhiều.
“Mộng Dao hay là…”
“Anh hai, em không phải là Trình Ý. Sẽ không sống ở trong tim của Tống Tri Hành. Em là Mộng Dao, không cần phải trở thành thế thân của ai khác.”