Mộng Dao nhanh chóng được bế đi đến bệnh viện. Tống Tri Hành cũng nhanh chóng mặc lại quần áo, anh cũng không biết tại sao hôm nay anh lại ngủ cùng với Tiêu Khả nữa.
Rõ ràng là đêm qua Tiêu Khả mời anh đến nhà ăn cơm. Sau đó hai người có uống chút rượu. Sau đó xảy ra chuyện gì anh cũng không thể nào nhớ nổi nữa.
Anh quay sang nhìn Tiêu Khả với ánh mắt đầy giận dữ.
“Tại sao chúng ta lại ở trên giường cùng nhau?”
“Anh không nhớ gì sao? Đêm qua chúng ta say quá, cho nên đã mất kiểm soát mà làm ra những chuyện vượt quá giới hạn.”
“Không thể nào. Tại sao tôi lại có thể làm chuyện này với cô chứ?”
Tiêu Khả nhìn anh với ánh mắt đáng thương.
“Tại sao lại không thể? Anh có thể làm với Mộng Dao thì cũng có thể ngủ với tôi kia mà.”
Đúng vậy, tại sao lại không thể kia chứ? Anh đã làm điều điên rồ đó với Mộng Dao, và bây giờ là Tiêu Khả .
Sao anh lại phạm phải cùng một sai lầm hai lần kia chứ?
“Hy vọng tất cả những điều cô nói đều là sự thật. Nếu không tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu.”
Tống Tri Hành nhanh chóng rời khỏi đó, anh chạy vào trong bệnh viện xem tình hình của cô và đứa bé như thế nào.
Khi cô nhìn thấy Tử Y cùng với tài xế ở trước cửa phòng phẫu thuật, trong lòng anh vô cùng hoảng sợ vội chạy đến.
Tử Y vừa nhìn thấy anh liền tức giận lao đến.
“Mày còn đến đây làm cái gì nữa?”
“Con đến xem tình hình của Mộng Dao và đứa bé.”
“Bây giờ mày còn biết mày có con nữa sao? Sao lúc đầu mày không nghĩ đến Mộng Dao và đứa bé? Con bé vất vả mang thai con của mày để rồi cuối cùng bị mày đối xử như vậy sao?”
Bà không ngừng vừa khóc vừa đánh vào người anh. Tống Tri Hành biết mình đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ được nên anh đứng im để cho bà trút giận.
“Mẹ cứ đánh con đi. Đánh chết con đi!”
“Đánh chết mày thì có tác dụng gì? Mày biết cái thai mới hơn bảy tháng không?”
“Ba đang ở trong đó sao? Đứa bé có làm sao không?”
“Mày cút ra đi! Nếu như cháu nội tao mà có mệnh hệ gì thì tao không tha cho mày đâu.”
Tống Tri Hành bị đuổi đi nhưng anh lại không đi, anh cứ đứng đó lủi thủi một góc, anh lo lắng đứng ngồi không yên. Ánh mắt anh luôn hướng về phía cánh cửa phòng phẫu thuật, anh biết ba anh đang cố gắng hết sức để cứu đứa bé.
Cái thai của cô bây giờ mới chỉ có hơn bảy tháng thôi, nếu như sinh non thì sẽ nguy hiểm cho cả mẹ và bé.
Bàn tay của Tống Tri Hành siết chặt lại, nước mắt anh chảy dài xuống. Anh đang tự trách mình vì không chăm sóc tốt cho cô. Là anh đã để cô chứng kiến cảnh ghê tởm đó, là anh đã hại cô và đứa bé.
Tận mắt chứng kiến cảnh chồng mình lên giường với người phụ nữ khác, không một người phụ nữ nào có thể chịu đựng được cả.
Một lúc sau, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, người bước ra là Cố Thành, trên mặt ông lộ rõ vẻ mệt mỏi và sự căng thẳng.
“Ba, sao rồi? Cô ấy và đứa bé có làm sao không?”
Ông nhìn Tống Tri Hành thở dài lắc đầu.
“Cái thai không đủ tháng, tình hình đang rất nguy kịch. Bây giờ chỉ có thể lựa chọn giữ một trong hai mà thôi. Con quyết định đi!”
Câu nói của Cố Thành khiến cả người Tống Tri Hành không cách nào đứng vững nổi nữa. Mọi người ai cũng đau lòng xót xa, nhất là Tử Y. Nhìn thấy Mộng Dao trải qua cảnh thập tử nhất sinh như vậy, bà thân là một người phụ nữ không có cách nào bình tĩnh nổi.
“Tri Hành, con đừng khiến cho mẹ phải thất vọng hơn nữa có được không?”
Bà biết Tống Tri Hành vốn dĩ chẳng hề có tình cảm với Mộng Dao. Anh đồng ý ở bên cạnh cô, đồng ý cuộc hôn nhân này tất cả đều là vì đứa bé trong bụng cô. Bây giờ đứng giữa việc lựa chọn cô hay là đứa con ruột của anh. Rốt cuộc anh sẽ lựa chọn như thế nào đây?
“Giữ mẹ, ba mau cứu cô ấy đi.”
Tống Tri Hành hét lên rồi ngồi sụp xuống nền nhà. Nước mắt của anh không ngừng rơi xuống như mưa, bờ vai anh run lên từng đợt, anh khóc nấc nghẹn ngào.
Chắc chắn là đứa bé đã giận anh, cho nên mới không cùng với Mộng Dao đến thế giới này để gặp anh.
Thời gian trôi qua thêm một tiếng đồng hồ nữa. Đối với Tống Tri Hành mỗi giờ mỗi phút trôi qua ở đây đều giống như rơi vào địa ngục.
Anh thẫn thờ ngồi dựa lưng vào tường, ánh mắt anh đờ đẫn. Có ai biết được trong lòng anh lúc này đau đến thấu da thịt, như bị cắt từng giọt từng giọt máu rơi xuống sàn.
Đứa bé hận anh không giữ lời hứa yêu thương nó đến cuối cùng. Anh đã nghi ngờ nó không phải là con của anh. Tại sao anh lại có suy nghĩ ngu ngốc như vậy chứ?
Chỉ một thử thách nhỏ liền khiến cho anh quên đi lời hứa với con gái. Trái tim anh đau đớn như bị dao đâm qua. Còn Mộng Dao nữa, làm sao cô chịu đựng nổi cú sốc này sau khi tỉnh lại chứ?