Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 59: Bắt gian tại giường.




Mộng Dao không dám tin vào những gì mắt mình vừa nhìn thấy. Làm sao… làm sao mà anh lại có thể đối xử với cô như vậy?

Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy chứ?

Khuôn mặt cô thoáng chốc cứng đờ. Hai hàng chân mày của Mộng Dao ngay lập tức cau lại trước màn hình điện thoại.

Cô biết rõ đây là kế khích tướng của Tiêu Khả. Cô ta muốn nhìn thấy cô đau khổ.

Chẳng lẽ mấy tháng nay Tống Tri Hành không trở về nhà là vì đến nhà Tiêu Khả ngủ với cô ta hay sao chứ?

“Tại sao tôi phải tin cô?”

“Cô có biết bây giờ anh ấy và tôi đang làm cái gì không? Làm chuyện mà anh ấy sẽ không bao giờ làm với cô.”

Bàn tay Trình Ý nắm chặt điện thoại, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống màn hình điện thoại. Cảm thấy đau đớn như bị ai đó rút hẳn sự sống ra vậy.

“Đến đây đi, tôi có bất ngờ dành cho cô đấy.”

Trước những tin nhắn đầy giễu cợt của Tiêu Khả, Mộng Dao chỉ có thể siết chặt lấy điện thoại.

“Tại sao tôi phải đến đó?”

“Vậy cô nhường chồng của cô cho tôi đi. Anh ấy không yêu cô vậy thì cô giữ anh ấy làm cái gì? Trong tình yêu kẻ không được yêu mặt dày ở lại thì cô có biết nó gọi là gì không?”

“Là trơ trẽn, đê tiện đó… Haha…”

Những dòng tin nhắn cười cợt cô, những lời mỉa mai của Tiêu Khả khiến cho lòng của Mộng Dao như có hàng vạn con kiến bò qua.

Cô biết anh không yêu cô, nhưng đối xử với cô khi cô đang mang thai con của anh không phải là quá đáng rồi sao?

Cô không thể bình tĩnh nổi nữa, Mộng Dao lao xuống lầu. Cô đi đến chỗ của tài xế, đôi mắt đã đỏ hoe, giọng nói nghẹn ở cổ họng như sắp khóc đến nơi.

“Chú, đưa cháu đến căn hộ cũ Tống Tri Hành được không?”

Tài xế cau mày nhìn cô khó hiểu, “Thiếu phu nhân, trời đang mưa lớn cô đến đó làm gì? Cô còn đang có thai nữa.”

“Không sao, tôi muốn đến chỗ đó, tôi chuyện cần phải xác nhận lại.”

Tài xế định sẽ không chở cô đến cho nên tìm cách khuyên cô đi vào trong.

“Thiếu phu nhân, cô muốn xác nhận chuyện gì thì để ngày mai hãy đi. Hôm nay trời đang mưa to, cô ở nhà nghỉ đi.”

Mộng Dao thấy tài xế không chịu chở mình đi thì cô liền mặc kệ trời mưa gió mà chạy thẳng ra ngoài. Tài xế thấy như vậy liền nhanh chóng chạy vào trong nhà báo cho Tử Y biết.

“Bà chủ, thiếu phu nhân chạy ra ngoài rồi. Tôi không ngăn được cô ấy.”

Tử Y nghe thấy như vậy thì liền hốt hoảng. Cô đang có thai mà mặc kệ trời mưa gió lại chạy đi đâu thế không biết.

“Trời đang mưa gió mà con bé lại đang có thai, chạy đi đâu thế không biết. Ông mau lái xe chở tôi đuổi theo con bé.”

Tử Y liền khoác vội áo khoác để tài xế chở đi đuổi theo Mộng Dao.

Khi cô theo địa chỉ mà Tiêu Khả gửi cho cô, đứng trước căn hộ đó mà lòng cô cảm thấy vô cùng hồi hộp. Cô chầm chậm đi lại, hít lấy một hơi thật sâu rồi đưa tay gõ cửa phòng, nhưng không ai ra mở cửa cả.

Chân mày của Mộng Dao hơi nhíu lại. Cô đặt tay lên khóa cửa. Điều kỳ lạ là cánh cửa căn hộ không hề đóng lại, giống như là đang chờ sẵn để cho cô bước vào trong vậy.

Cô cảm thấy bồn chồn khó chịu trong người, đột nhiên bên ngoài có một tiếng sét đánh rạch ngang cả bầu trời. Cô hoảng sợ hét lên một tiếng, đẩy cửa bước vào.

Khi cô bước vào trong phòng thì nhìn thấy dưới đất là quần áo rải rác từ bên ngoài vào đến trong phòng ngủ. Bên dưới chính xác là bộ quần áo mà Tống Tri Hành vẫn hay mặc. Còn có cả quần lót và áo ngực của phụ nữ được vứt giữa nhà.

Cô nghe thấy bên trong là tiếng rên kiều mị của người phụ nữ.

“Anh nhẹ một chút… Đừng cắn ngực em nữa…”

“Không, sâu quá rồi… Tri Hành, anh nhẹ một chút, em không chịu nổi… Sao anh có thể mạnh như vậy hả? Làm người ta không chịu nổi rồi đây này.”

Cô nhận ra đó là giọng nói của Tiêu Khả. Cô vội vàng chạy vào bên trong. Khi cô đẩy cánh cửa phòng thì trước mắt cô là cảnh tượng chồng cô đang khỏa thân nằm trên giường ôm Tiêu Khả. Ánh mắt cô ta nhìn cô đầy giễu cợt.

Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?

Anh không yêu cô thì cũng có thể đợi đến sau khi cô sinh đứa bé này ra rồi làm chuyện đó mà.

Mọi niềm tin cô tự trấn an bản thân rằng rất có thể đây chỉ là cái bẫy Tiêu Khả dựng lên để chia rẽ hai người mà thôi. Nhưng khi cô tận mắt chứng kiến tất cả, cô mới hiểu ra rằng tất cả chỉ là cô tự lừa mình dối người mà thôi.

Thì ra khi con người ta yêu ai đó, thì sẽ luôn tự lừa dối chính bản thân mình ngụy biện cho hành động của đối phương. Bây giờ lòng tin lớn nhất trong lòng cô dành cho anh đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Lồng ngực Mộng Dao đau nhói đến khó thở, bây giờ đến khóc cô cũng không có khách nào khóc được.

Đột nhiên bụng cô truyền đến cơn đau nhói, cả khuôn mặt Mộng Dao thoáng chốc nhăn lại, tái xanh dần đi. Cô ôm lấy bụng, đột nhiên bên dưới như có thứ gì đó chảy xuống.

Hơi thở của cô dường như trở nên khó khăn hơn khi nhìn thấy dòng máu chảy từ dưới xuống hai chân cô, thấm cả chiếc váy đang mặc.

Cô chỉ kịp nắm lấy ga giường kêu lên một hơi thở yếu ớt.

“Cứu… Xin cứu lấy con tôi…”

Lúc này Tống Tri Hành mới lờ mờ tỉnh dậy. Khi anh nhìn thấy Mộng Dao ngã xuống dưới đất với bên dưới toàn là máu tươi anh mới giật mình hoàn toàn tỉnh táo.

“Mộng Dao, em làm sao vậy?”

Lúc này Tử Y cũng vừa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, bà cũng đủ hiểu là Mộng Dao phải vừa chứng kiến được cú sốc tâm lý nặng nề thế nào rồi.

Bà đưa tay tát một cái thật mạnh vào mặt Tống Tri Hành.

“Tao đã nói với mày như thế nào? Tại sao mày lại bắt con bé chứng kiến cảnh tàn nhẫn như vậy chứ? Tống Tri Hành, mày có còn là con người hay không?”

“Mẹ, con không cố ý.”

Tống Tri Hành định đỡ Mộng Dao dậy nhưng bị Tử Y hất tay ra, bà cùng với tài xế bế cô lên. Bây giờ đến ngay cả bà cũng cảm thấy Tống Tri Hành rất dơ bẩn, bà còn không muốn chạm vào người anh thì làm sao Mộng Dao có thể chấp nhận được?