Tống Tri Hành đi đến, Mộng Dao nhìn thấy anh liền ngay lập tức giật tay Từ Tuấn ra. Điều này khiến Từ Tuấn rất đau lòng.
Ánh mắt Tống Tri Hành đầy tức giận. Anh kéo lấy tay Mộng Dao về phía mình.
“Sao vậy, có tật giật mình à?”
“Anh đừng có nói bậy, em không có.”
Đôi mắt Mộng Dao đỏ ửng. Sao anh lại có thể nghi ngờ cô kia chứ?
“Tôi không đi xuống dưới này thì hai người còn định làm cái gì nữa? Có phải là định nối lại tình xưa với nhau không?”
Bên ngoài Tống Tri Hành tỏ ra cao ngạo như vậy nhưng bên trong anh đang cuộn trào tức giận. Không ngờ bọn họ lại còn hẹn gặp mặt nhau ngay dưới công ty của anh, vứt bỏ mặt mũi liêm sỉ của anh sang một bên.
Từ Tuấn nhìn thấy Mộng Dao khóc mà trong tim anh đau nhói. Người anh yêu hơn cả bản thân mình, người anh trân quý như mạng vậy mà Tống Tri Hành lại nói những lời tổn thương cô như vậy.
Còn nhớ lúc trước anh sợ nhất chính là Mộng Dao dỗi anh. Anh sợ nhất chính là nhìn thấy cô khóc. Cho nên anh luôn làm cô cười.
Còn bây giờ thì sao, người đàn ông khác có được cô lại không biết trân trọng, nói ra những lời khiến cho người anh yêu phải rơi nước mắt. Anh thật rất muốn đấm Tống Tri Hành, thật sự rất muốn giành lại Mộng Dao.
“Tống Tri Hành, anh có gì cứ nhắm vào tôi. Anh không được nói như vậy với Dao Dao. Cô ấy đang có thai con của anh đó.”
“Dao Dao? Gọi thân mật như vậy mà bảo là không có gì à? Chắc gì cái thai trong bụng đã là con của tôi? Cái thai trong bụng cô ta là của ai chắc chắn Từ tổng là người rõ hơn ai hết.”
Anh nói vậy là có ý gì?
Anh nghi ngờ đứa bé trong bụng cô không phải là con của anh? Chuyện điên rồ như vậy mà anh cũng nghĩ ra được hay sao?
Cô và Từ Tuấn chưa từng vượt quá giới hạn với nhau. Đêm đó rõ ràng là đêm đầu tiên của cô anh cũng biết rõ mà. Đứa bé này không phải là con anh thì là con ai?
Cho dù anh có chán ghét cô, có nghi ngờ cô sao cũng được nhưng không được phép nghi ngờ đứa bé trong bụng cô không phải là con của anh.
Chát!!!
Một tiếng tát vang lên khiến cho mọi người xung quanh đều đổ dồn vào ba người.
Mộng Dao tức giận, cô trừng mắt nhìn anh, sau đó cũng chẳng chịu thua mà gầm lên.
“Tống Tri Hành, anh phát điên cái gì vậy hả? Anh đừng có như chó điên vồ lên cắn lung tung có được không? Tôi và Từ Tuấn là hoàn toàn trong sạch. Anh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao? Nếu như anh không tin có thể làm kiểm tra giám định ADN.”
Tống Tri Hành cảm thấy bản thân có khi nào đã sai rồi hay không? Nếu như đứa bé thật sự không phải là con anh thì tại sao cô lại dám lớn tiếng kêu anh xét nghiệm ADN? Chẳng lẽ đoạn video đó là giả.
“Không cần đâu. Đợi đứa bé sinh ra rồi tính.”
Tiêu Khả đứng một góc quan sát từ nãy đến giờ. Cũng chính cô ta nói cho Từ Tuấn biết hôm nay Mộng Dao sẽ đến đây để gây hiểu lầm giữa hai người. Nào ngờ đâu, Tống Tri Hành thật sự vô dụng, lại không dám vứt bỏ Mộng Dao.
Xem ra cô ta phải trực tiếp ra tay rồi.
…
Tống gia được yên ổn trước cơn cuồng phong sắp sửa diễn ra. Ngoài trời một đám mây đen kéo đến báo hiệu một trận cuồng phong dữ dội sắp đến.
“Mau đem quần áo vào trong nhà.”
Ai ai cũng đang vội vã chạy cho kịp cơn bão đang đến.
Mộng Dao cảm thấy trời đang nổi bão nên cũng muốn đi xuống giúp đỡ gì đó nhưng bụng cô đã lớn vượt mặt nên rất khó đi lại. Khi cô đi ngang qua thư phòng của Tống Tri Hành thì thấy anh không có ở đó.
Hôm nay anh cũng không về nhà sao?
Mấy hôm nay có hôm nào là anh về nhà đâu. Cô toàn phải ngủ một mình và cô đơn trong phòng. Cô đang mang thai nên cảm thấy vô cùng tủi thân.
Tại sao người ta mang thai được chồng yêu, chồng chăm lo lắng đưa đi khám thai mà cô thì lại chỉ lủi thủi một mình đi đến khám thai. Buổi tối khi con đạp cô không ngủ được, cô nhức chân, cô cũng không biết nói với ai.
“Ting ting”
Bỗng nhiên điện thoại vang lên tiếng âm thanh tin nhắn. Cô nhíu mày đi đến xem thử là ai nhắn tin cho mình vào giờ này.
Đập vào mắt là một tấm hình khiến cô chết lặng. Là hình Tống Tri Hành nằm khỏa thân trên giường đang ôm lấy Tiêu Khả, cả hai đều không có mảnh vải che thân.
Kèm theo dòng tin nhắn khiêu khích.
“Có muốn biết mấy hôm nay chồng cô đi đâu không? Anh ấy nói anh ấy chán cô, anh ấy ghét bỏ cô. Anh ấy không muốn nhìn thấy mặt của cô nên qua đây ngủ với tôi đó. Mộng Dao, tôi nói rồi cô không đấu lại với tôi đâu, cô đã chịu từ bỏ hay chưa?”
Mộng Dao không dám tin vào những gì mắt mình vừa nhìn thấy. Làm sao… làm sao mà anh lại có thể đối xử với cô như vậy?
Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra vậy chứ?