Tối đó ở nhà hát thành phố có một bữa tiệc lớn mời tất cả các tập đoàn lớn nhỏ ở trong thành phố đến tham dự. Lúc nhận được thiếp mời, Tống Tri Hành đã rất lo lắng vì điều kiện của bữa tiệc là đi cùng bạn cặp.
Điều này có nghĩa là anh phải dẫn theo cả Mộng Dao đi cùng. Con người của Tống Tri Hành xưa nay không thích ồn ào và xuất hiện ở nơi có công chúng.
Càng huống hồ chi lần này dẫn Mộng Dao theo sau khi kết hôn cũng là lần đầu tiên để cho cô xuất hiện trước công chúng. Anh chỉ sợ cô khó xử vì nếu như cô xuất hiện với tư cách là vợ anh, sau này nếu như cô muốn quay về bên cạnh Từ Tuấn sẽ khiến cho người ta dị nghị rất nhiều.
Nhưng đây là một bữa tiệc có nhiều đối tác nước ngoài quan trọng, anh không thể không đi được. Vậy là anh lập tức trở về nhà để xem Mộng Dao như thế nào.
Tống Tri Hành bước vào nhà, Mộng Dao đang ngồi ăn cam với Tử Y. Thấy anh trở về sớm như vậy cô rất vui.
“Mộng Dao, hôm nay tôi có một bữa tiệc rất quan trọng, em đi với tôi được chứ?”
Mộng Dao nghe nói đến tiệc thì rất hào hứng. Ngày trước cô là một cô gái rất phóng khoáng, lại thích nơi ồn ào, trái ngược với Trình Ý, cô thích đến mấy quán bar và các bữa tiệc để sống hết mình.
Nhưng từ sau khi kết hôn, cô lại chẳng được đi đâu cả, nhiều khi buồn bực cô chỉ muốn mở nhạc lên nghe cho đỡ nhớ.
“Được ạ. Có cần chuẩn bị gì không anh?”
“Không cần đâu. Bây giờ tôi sẽ đưa em đến trung tâm mua sắm thử đồ luôn.”
“Dạ.”
Mộng Dao vui vẻ đi lên xe đến trung tâm thương mại. Vừa bước vào cửa hàng thời trang quen thuộc, đây là một trong những chi nhánh của tập đoàn Phó thị.
Cô nhìn thấy những bộ váy ôm cắt xẻ khoét ngực táo bạo thì hai mắt sáng rỡ lên.
Ai cũng bảo cô và Trình Ý có những thói quen rất giống nhau nhưng thực ra phong cách của Mộng Dao và Trình Ý lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Trình Ý luôn thích những phong cách nhẹ nhàng, kín đáo, lại dịu dàng. Còn Mộng Dao lại phóng khoáng, thích những bộ quần áo áo cắt xẻ khoe dáng và có màu sắc sặc sỡ.
Nhưng bây giờ hình tượng của cô là thiếu phu nhân của Tống gia, cho nên cô không thể giống như lúc còn con gái mà mặc những bộ quần áo mà bản thân yêu thích nữa.
Tống Tri Hành chọn cho cô một chiếc váy màu xanh ngọc thiết kế kiểu đáng yêu. Đây rõ ràng là phong cách của Trình Ý kia mà.
“Em có thích nó không?”
Mộng Dao tuy là không được vui nhưng vẫn gật đầu.
“Em… rất thích ạ.”
“Vậy em mau vào thay đồ đi, gần sắp đến giờ vào bữa tiệc rồi.”
Mộng Dao cầm chiếc váy trên tay. Thử chiếc váy mà bản thân không thích, mặc nó lên người. Tuy nó rất hợp với cô nhưng trong lòng cô lại không vui một chút nào.
Trong khoảnh khắc khi cô bước ra, Tống Tri Hành như đứng hình tại chỗ vì trông cô quá đỗi xinh đẹp. Nhân viên ở đó còn phải liền lên tiếng khen ngợi cô.
“Tống tổng quả nhiên là có mắt nhìn. Chiếc váy này rất hợp với phu nhân.”
Tống Tri Hành cũng hắng giọng, “Phải đó, chiếc váy này rất hợp với em.”
Mộng Dao cũng mỉm cười gật đầu khoác tay Tống Tri Hành đi đến bữa tiệc. Hôm nay là một bữa tiệc từ thiện rất lớn, tất cả các phóng viên của các tờ báo lớn nhỏ đều tập trung đến để lấy thông tin.
Lúc Tống Tri Hành sánh đôi cùng Mộng Dao bước vào, mọi người đều được phen trầm trồ vì trông hai người như cặp tiên lữ bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình. Hai người lại có gia thế và quyền lực nên sánh vai đi bên nhau càng trở nên thu hút hơn.
Vừa lúc đó, Trình Ý và Phó Nhược Hằng cũng vừa tới. Hôm nay Trình Ý cũng diện một thiết kế rất bắt mắt. Khi Trình Ý vừa xuất hiện, Mộng Dao liền lén nhìn sang chỗ của Tống Tri Hành.
Ánh mắt anh trong vô thức lại nhìn về phía Trình Ý. Bàn tay đang khoác Mộng Dao cũng có ý trốn tránh.
Anh đang sợ gì chứ? Sợ Trình Ý sẽ thấy được hai người họ ân ái ra sao ư? Hay là sợ cô hiểu lầm anh đã thay lòng đổi dạ.
Cô căn bản vốn dĩ chẳng quan tâm đâu.
Điều này khiến cho Mộng Dao rất buồn.
Trình Ý nhìn thấy Mộng Dao và Tống Tri Hành liền chủ động đi tới đứng bên cạnh cô.
“Mộng Dao, cậu tới rồi. Vậy mà mình còn đang lo trong bữa tiệc này bị cô lập. Thật tốt quá rồi, có cậu ở đây.”
Cả bốn người bọn họ trở thành tâm điểm của bữa tiệc. Vì gia thế và về độ đẹp đôi của cả bốn người bọn họ.
Khi bước vào bên trong thì Trình Ý kéo tay Mộng Dao đi rồi nháy mắt với Tống Tri Hành.
“Cho tôi mượn Mộng Dao một chút nhé.”
Tống Tri Hành khẽ gật đầu. Mà cũng đúng thôi trước giờ anh chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của Trình Ý cả.
Trình Ý kéo Mộng Dao đến quầy đồ ăn tự chọn. Hai người vừa gắp thức ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Những lúc ở bên cạnh Trình Ý, Mộng Dao như sống trở về con người thật của chính mình, vui vẻ, hoạt bát, cười nói không cần suy nghĩ.
Đến lúc Mộng Dao theo thói quen định cầm lấy một ly rượu vang để uống liền bị Trình Ý ngăn cản.
“Ấy, cậu quên mình đang có thai à, không được uống rượu đâu.”
“Tiếc ghê, vậy chỉ có thể uống nước chanh thôi à.”
“Chứ sao nữa. Đừng quên bây giờ cậu sống cho hai người đó. Thích ăn gì nói mình lấy cho cậu.”
“Được rồi, dạo này mình nghén không ăn nhiều. Chỉ cần thịt bò, gà chiên với súp cua thôi là được rồi.”
“Đúng là ít quá nhỉ?”