“Mà dạo này Tống Tri Hành đối xử với cậu có tốt không?”
Ánh mắt của Mộng Dao ngay lập tức tìm kiếm Tống Tri Hành trong đám đông. Tuy anh không phải là mặc một bộ âu phục quá nổi bật nhưng khí chất và chiều cao của anh thật sự nổi bật trong đám đông Mộng Dao chỉ cần nhìn một chút liền có thể tìm thấy ngay.
Hay là bởi vì linh cảm giữa cha con quá lớn. Cho nên cô vừa nhìn liền nhận ra anh trong đám đông các tổng tài đang đi mời rượu những vị khách nước ngoài là con mồi béo bở cho việc hợp tác đa quốc gia.
Tống Tri Hành với dáng vẻ người khí khái, từ phía nơi anh toát lên dáng vẻ cao lãnh lại ôn nhu, những động tác trên ngón tay anh lướt nhẹ trên ly rượu vang. Hầu kết Tống Tri Hành khẽ động, tạo nên một sự quyến rũ vô hình.
“Bây giờ anh ấy quan tâm chăm sóc mình và đứa trẻ trong bụng hơn lúc trước rất nhiều.”
Khi Mộng Dao đang nhìn Tống Tri Hành say đắm thì đột nhiên anh quay đầu lại nhìn về phía cô, không biết là đang nhìn Trình Ý hay là đang quan tâm đến cô nữa. Khi ánh mắt cô chạm vào đôi mắt cô, đột nhiên anh lại cười, cô có một chút bối rối lại có chút loạn nhịp nên cô quay mặt đi.
Anh vừa cười với cô có đúng không? Hay là nhìn thấy Trình Ý cho nên mới cười? Cô không nhìn rõ nên cũng không dám chắc chắn nữa.
Nhưng sao anh lại cười với cô chứ?
Hay là do cô ảo tưởng mà thôi?
Mặt của cô thoáng chốc đỏ lên, Trình Ý nhìn thấy vội vàng hỏi:
“Mộng Dao, cậu bị làm sao thế? Có chỗ nào không khỏe à, sao mặt lại đỏ lên thế?”
“Không… không có gì. Chỉ là uống nước chanh nên mới thế.”
Cô nắm lấy bả vai Trình Ý, lại khẽ liếc nhìn lại chỗ đó. Thấy anh vẫn đang chăm chú nói chuyện với đối tác nước ngoài.
Ủa chẳng lẽ là cô đã nhìn nhầm, hay là cô tự mình hoang tưởng anh nhìn cô?
Chẳng lẽ bây giờ đầu óc của cô đã có vấn đề rồi, ám ảnh Tống Tri Hành đến mức tưởng tượng ra chuyện anh cười với cô luôn rồi?
Chẳng lẽ bây giờ cô thích anh nhiều đến như thế rồi ư?
Không được! Nếu như để Tống Tri Hành biết cô thích anh, chắc chắn anh sẽ đối xử lạnh nhạt với cô mất.
Phải làm sao đây?
“Uống nước chanh làm sao lại đỏ mặt kia chứ?”
Mặt của Mộng Dao càng đỏ hơn. Cô mím môi lặng lẽ uống hết ly nước chanh trong tay mình.
“Cậu thích Tống Tri Hành rồi có đúng không?”
“Cái này…”
Răng rắc!
Đột nhiên lúc này từ phía trần nhà vang lên tiếng động. Trần đèn không biết tại sao lại rung lắc dữ dội, là một trận động đất mạnh làm rung chuyển thành phố.
Trong khoảnh khắc đó, Mộng Dao cảm thấy rất sợ, cô muốn nắm chặt lấy tay Trình Ý nhưng mặt đất lại rung chuyển dữ dội thêm một lần nữa.
Trụ đèn bên trên không chống đỡ nổi nữa đã bị gãy, cả Mộng Dao và Trình Ý đều đang đứng ở gần đó, trong khoảnh khắc đó cô đã rất sợ hãi, cô lấy tay ôm bụng, trong miệng cô liên tục gọi tên Tống Tri Hành.
“Tri Hành, mau cứu em.”
Rầm!!!.
Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử đó, cả Tống Tri Hành và Phó Nhược Hằng đều lao về một phía, là phía của Trình Ý.
Không phải là cô.
Trái tim của Mộng Dao ngay lập tức đóng băng.
Thì ra giống như một thói quen, anh vẫn chọn cô ấy. Cho dù ngay cả em, người đang mang thai con của anh đang cận kề cái chết, anh vẫn chọn che chở cho cô ấy.
Thì ra là có bao nhiêu lần, bao nhiêu lâu, thì anh vẫn chọn cô ấy.
Em lại trở thành kẻ bị bỏ rơi.
Có lẽ là vì thấy Trình Ý đã có Tống Tri Hành đỡ rồi, cho nên anh mới quay sang đỡ lấy cô.
Nhưng mà ích gì chứ?
Cô, cũng chỉ là một sự lựa chọn.
Cho dù là bao nhiêu lần anh vẫn chọn cô ấy. Cô ấy là sự ưu tiên, còn em chỉ là một sự lựa chọn.
Trong khoảnh khắc đó, em đã nhận ra được sự cách biệt giữa em và cô ấy.
Em thấy trái tim mình xót xa lắm, ngay cả việc giữ lấy một người em cũng không có cách nào làm được.
Em cứ nghĩ em đóng vai kẻ thứ ba cũng được, chỉ cần là một sự lựa chọn đối với anh thôi cũng được. Nhưng khoảnh khắc thấy anh lao về phía cô ấy, trong lòng em có bao nhiêu phần ghen tị.
Thì ra anh chưa một lần nào anh thực sự chọn em.
Chưa một lần nào.
Nằm trong vòng tay anh nhưng trái tim Mộng Dao lại đau đớn như bị treo ngược, cô bật khóc nức nở.
Một bên là mối tình đầu trong lòng nhiều năm. Một bên là người vợ đang mang thai con của anh.
Một trái tim sỏi đá, một trái tim đã lựa chọn rồi. Sẽ phải có một kẻ bị bỏ rơi.
Đáng tiếc thay người đó lại là cô.
Một người không cần phải chọn lựa. Một người lại thiết tha cầu xin ở bên cạnh.
Cùng một khuôn mặt, cùng một nụ cười nhưng thứ mà cô ấy có là trái tim của anh, thứ mà có lẽ cả đời này em có cố gắng đến đâu cũng không thể nào giành được.
Thứ gì chân thành thứ đó rẻ mạt, người nào hiểu chuyện, người đó thiệt thòi.
Phải chăng là cô đã sai ngay từ đầu rồi?
Cố chấp yêu người mà bản thân không nên yêu để rồi ôm lấy tổn thương thế này đây.
“Mộng Dao, em không làm sao chứ?”
“Để tôi đi đi. Tôi xin anh đấy!”
Đừng ôm tôi khi trong lòng anh đang có ai khác, được không?