Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 48: Hãm hại.




“Tống Tri Hành, con làm gì mà đứng ở đó?”

Giọng nói của Tử Y khiến cho Tống Tri Hành sực tỉnh. Thì ra nãy giờ là anh tự mình tưởng tượng ra.

Anh quay lại thì thấy Mộng Dao đang nhìn mình với ánh mắt khó hiểu. Có lẽ là cô nghĩ anh nãy giờ đứng cười điên cười khùng cái gì vậy chứ?

Anh đúng thật là càng ngày càng như kẻ tâm thần vậy.

“Không có gì đâu mẹ. Đến bữa sáng rồi con gọi mọi người vào dùng bữa thôi.”

Tống Tri Hành dìu Mộng Dao đi vào trong nhà, Tử Y cảm thấy ánh mắt của Tống Tri Hành nhìn Mộng Dao bây giờ có chút dịu dàng hơn trước đây rất nhiều. Anh đã biết cách quan tâm và chăm sóc cho cô hơn.

Sau khi kéo ghế cho Mộng Dao ngồi vào bàn ăn thì Tống Tri Hành cũng ngồi xuống kế bên cô.

“Tri Hành, ta có nghe người làm nói hôm qua con tập pha sữa cho Mộng Dao?”

Tống Tri Hành nghe nói mà bị sặc. Không ngờ người làm trong nhà lại nhiều chuyện như vậy.

“Ta vừa mới đăng ký cho hai đứa lớp học làm cha mẹ ở trung tâm. Con sắp xếp công việc một chút, cùng với Mộng Dao đi đến đó học để sau này khi sinh con ra con biết cách để cùng với Mộng Dao chăm sóc cho đứa bé, con thấy như thế nào?”

Tống Tri Hành nhìn sang chỗ của Mộng Dao, “Được, con đi là được chứ gì?”

Cho dù anh trả lời khá là miễn cưỡng nhưng xem là cũng là đồng ý đi. Dù sao thì Mộng Dao cũng cảm thấy rất vui.

Tiêu Khả lên dọn dẹp phòng cho Mộng Dao và Tống Tri Hành. Tình cờ cô ta nhìn thấy điện thoại lúc Từ Tuấn gọi cho Mộng Dao nhưng cô đang ở dưới nhà với Tử Y nên không nghe thấy.

Cô ta đánh liều cầm máy lên nghe thử.

“Alo…”

“Cho hỏi đây có phải là số của cô Mộng Dao không ạ?”

“Đúng rồi. Nhưng cô ấy không có ở đây, anh là ai?”

“Tôi là bác sĩ phụ trách của bạn trai cô ấy. Hiện tại tình trạng của anh ấy không được tốt cho lắm. Anh ấy chỉ đồng ý điều trị khi gặp được cô mà thôi.”

Tiêu Khả nghe thấy mà hai mắt sáng rỡ lên. Cô ta còn đang chưa biết làm cách nào để hãm hại Mộng Dao thì ông trời đã cho cô ta cơ hội.

“Vâng tôi sẽ báo lại với cô ấy. Phiền ông cho tôi hỏi phòng bệnh của anh ấy ở đâu, tôi sẽ báo lại với cô Mộng Dao.”

“Phòng 206. Bệnh viện Hoa Nam.”

Nghe xong cô ta cẩn thận đặt điện thoại về vị trí cũ rồi nhếch môi cười. Xem ra Mộng Dao cũng chẳng phải loại phụ nữ tốt đẹp gì đâu. Đã kết hôn rồi vẫn còn đi dây dưa với bạn trai cũ.

Tiêu Khả hoàn toàn không nói với ai về chuyện cô ta đã nghe điện thoại của Mộng Dao. Buổi chiều hôm ấy Tiêu Khả đã xin nghỉ phép và bắt một chuyến xe taxi đến bệnh viện Hoa Nam.

Cô ta theo địa chỉ tìm đến phòng bệnh 206. Khi cô ta nhìn vào phát hiện có một chàng trai trẻ trên cổ choàng một chiếc khăn quàng đỏ đã cũ. Ánh mắt anh cứ không ngừng hướng về phía ngoài cửa sổ.

Có lẽ là đang đợi ai đó. Cũng có lẽ là đang trông đợi một điều gì đó.

Khi Tiêu Khả đẩy cửa bước vào, Từ Tuấn theo vô thức quay đầu lại nhìn với ánh mắt háo hức nhưng khi phát hiện người trước mặt chỉ là một người xa lạ thì trong ánh mắt anh lại hiện lên sự hụt hẫng khó mà giấu được.

“Cô là ai?”

“Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là tôi muốn hỏi anh một câu, anh có muốn Mộng Dao quay trở về bên cạnh anh hay không?”

Từ Tuấn nghe Tiêu Khả nói như vậy thì giật mình nhìn cô ta chằm chằm.

“Cô đang nói cái gì vậy?”

“Anh là bạn trai cũ của Mộng Dao đúng chứ? Anh nhẫn tâm nhìn cô ấy gả cho người đàn ông khác ư?”

“Chuyện này thì có liên quan gì đến cô?”

“Tôi chỉ hỏi anh có muốn cướp lại Mộng Dao hay không thôi?”

Ánh mắt của Từ Tuấn bỗng trở nên lãnh đạm.

“Tôi chỉ là một kẻ sống chết không nằm trong tay mình thì có tư cách gì cướp cô ấy trở về chứ?”

“Tôi đã hỏi bác sĩ rồi. Bệnh của anh vẫn còn có khả năng cứu chữa, chỉ cần anh chịu chấp nhận điều trị mà thôi. Chẳng lẽ anh không muốn gặp lại cô ấy sao?”

“Tôi… không đủ dũng cảm. Nếu như cô ấy đã có nơi để nương tựa tôi sẽ buông tay chúc phúc cho cô ấy.”

Những lời của Từ Tuấn đúng là làm cho Tiêu Khả tức chết mà. Rõ ràng là cô ta tưởng Từ Tuấn muốn cướp Mộng Dao trở về cho nên mới muốn đến đây bàn một giao dịch với anh.

Kết quả, anh lại bảo anh không muốn. Cô ta làm sao mà chấp nhận được.

Một suy nghĩ thâm độc hiện lên trong đầu cô ta. Anh ta không muốn thì làm cho anh ta muốn là được mà.

“Không được, anh có biết Mộng Dao sống ở nhà họ Tống không hề hạnh phúc không? Tống Tri Hành không hề yêu cô ấy. Anh ta chỉ là muốn cướp lấy đứa bé từ trong tay của Mộng Dao mà thôi. Chờ cô ấy sinh ra đứa bé thì sẽ đuổi cô ấy đi. Anh muốn nhìn cô ấy đau khổ như vậy sao?”

“Cô nói thật sao?” Từ Tuấn không tin lắm về những lời Tiêu Khả nói, anh nhìn thẳng vào mắt cô ta hỏi lại.

“Anh nói xem, tôi gạt anh thì có ích lợi gì. Chỉ cần anh hợp tác với tôi, tôi sẽ giúp anh giành được Mộng Dao trở về.”