Chuyện Tống Tri Hành lạnh nhạt với Mộng Dao cả Tống gia đều biết. Bọn họ người thì thấy cô đáng thương, người thì lấy cô ra để chọc ngoáy vào nỗi đau của cô.
Bọn họ coi khinh việc cô sống ở đây với tư cách là mợ chủ Phó gia nhưng lại chẳng được Tống Tri Hành để mắt đến. Mang tiếng là vợ của anh mà lại chẳng khác nào đang đi đẻ thuê cho anh. Có gì đáng để tự hào khi cả người làm cũng dám lớn tiếng dị nghị sau lưng cô.
Những lời của Tiêu Khả như sát muối vào tim Mộng Dao vậy.
Phải mà Mộng Dao của ngày trước là cô đã quật lại rồi. Mộng Dao có phải thuộc dạng hiền đâu nhưng mà Tống gia đâu phải là cái chợ. Cô cũng là mợ Tống, cô đâu thể hành xử thiếu suy nghĩ giống như thời còn con gái được.
“Mau pha cho cậu chủ một ly cà phê rồi đưa lên thư phòng.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Tiêu Khả nghe thấy liền nhanh chóng đáp lời.
Cô ta vào Tống gia không lâu nhưng mà từ lần đầu tiên gặp Tống Tri Hành thì cô ta đã để ý đến anh vì anh rất đẹp trai. Nếu như có thể được anh để ý đến thì chẳng phải là từ chim sẻ biến thành phượng hoàng hay sao?
Nhưng mà Tống Tri Hành lại rất ít khi ở nhà cho nên cô ta có rất ít cơ hội tiếp xúc với anh. Cho nên khi Mộng Dao được Tống Tri Hành đón về Tống gia, cô ta đã rất ghen tị, Mộng Dao chẳng qua cũng chỉ là may mắn được ngủ với Tống Tri Hành một đêm thôi mà.
Cô ta thấy Mộng Dao được Tử Y cưng chiều mà trong lòng không cam tâm.
Tại sao ông trời lại cho Mộng Dao mọi thứ? Từ khuôn mặt xinh đẹp cho đến vóc dáng chuẩn chỉnh, gia thế cao quý còn cô ta thì lại phải lớn lên trong một gia đình nghèo khổ, từ nhỏ đã phải chịu cực khổ bị người khác coi khinh và chỉ có thể đi làm giúp việc cho người khác.
Cuộc đời thật là bất công. Tại sao cùng là con người với nhau mà lại có số phận trái ngược hoàn toàn như vậy? Cô ta thấy ghen tị với Mộng Dao về mọi thứ. Đặc biệt là thân phận mợ Tống của cô.
Mộng Dao chẳng qua cũng chỉ hơn cô ta ở vạch đích mà thôi. Chỉ cần cô ta lọt vào mắt của Tống Tri Hành thì có mười Mộng Dao cô ta cũng không sợ.
Mộng Dao nghe người làm nói anh muốn uống cà phê thì liền đi đến chỗ của Tiêu Khả.
“Chị để tôi pha cho.”
Tiêu Khả nhanh chóng gạt đi.
“Không cần đâu thiếu phu nhân. Cô là cành vàng lá ngọc làm sao biết pha cà phê. Những chuyện cô không làm được thì để tôi làm thay cô.”
Lời nói của cô ta đầy ẩn ý và nói kháy cô.
Mộng Dao hiểu hết nhưng cô vẫn cố chấp muốn làm.
“Không sao, tôi làm được. Tôi là vợ anh ấy, mấy chuyện này tôi có thể làm được.”
Tiêu Khả thấy Mộng Dao cố chấp như vậy thì cô ta càng ghét cay ghét đắng hơn, cô ta đứng khoanh tay nhìn Mộng Dao.
“Được. Vậy cô làm đi! Nhưng đừng có nói tôi không nói trước là nếu thiếu gia không hài lòng thì cô tự đi mà chịu trách nhiệm.”
Mộng Dao cương quyết gật đầu, “Được“.
Mộng Dao định đi đến lấy bình đun nước đã sôi định đem đi pha cà phê cho Tống Tri Hành. Cô đang rót vào phin thì Tiêu Khả cố tình thúc vào tay cô một cái khiến cho nước sôi văng vào chân cô.
“Á á…”
Mộng Dao hét lên đầy đau đớn khiến cho mọi người đều giật mình còn Tiêu Khả đứng ngay bên cạnh thì nhếch mép cười hả hê.
Người làm phát hiện ra chạy đến cũng cuống quýt đi lấy đá đắp cho cô vì thấy chân cô đã bị bỏng nước sôi đến đỏ trạch.
Tiếng động ở bên dưới cũng kinh động đến Tống Tri Hành, anh nghe người làm cuống quýt gọi tên cô thì cũng lao xuống cầu thang.
“Mộng Dao, con có làm sao không?”
Mọi người tập trung xung quanh cô đều bị Tống Tri Hành đẩy ra hết, anh nhìn thấy vết bỏng ở chân cô thì tỏ ra vô cùng tức giận.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Khả thấy Tống Tri Hành đi vào liền vội vàng lên tiếng.
“Thiếu gia, tôi đang pha cà phê cho anh mà thiếu phu nhân cứ giành làm rồi không cẩn thận nên bị bỏng.”
“Tại sao lại vào đây? Cái đó tại sao không để cho người giúp việc làm? Em đang có thai đấy có biết không? Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì sao?”
Mộng Dao bị nước sôi làm bỏng chân cô không thấy đau mấy mà bị Tống Tri Hành mắng cô lại rơm rớm nước mắt. Cô cũng chỉ muốn pha cho anh ly cà phê thôi mà.
Tống Tri Hành nhìn thấy Mộng Dao rơm rớm nước mắt thì trong lòng lại đột nhiên bứt rứt.
“Vết thương đau lắm à? Tôi đưa em lên phòng sơ cứu vết thương.”
Tống Tri Hành nói rồi cúi xuống bế Mộng Dao đi lên phòng trong ánh mắt kinh ngạc của Tử Y và mọi người ở đó.
Sau khi Tống Tri Hành bế Mộng Dao lên phòng, Tử Y liền quay sang nhìn Tiêu Khả.
“Tiêu Khả, cháu nói xem, tại sao cháu lại để cho mợ chủ làm việc của mình? Nhà chúng tôi không nuôi những người vô dụng và có ý đồ bất chính.”
Tiêu Khả nghe được thì chột dạ. Tử Y là người dày dặn kinh nghiệm, làm sao lại không thể nhìn ra được ba trò mèo của cô ta kia chứ?
Tống Tri Hành bế Mộng Dao đặt lên giường rồi đi lấy hộp cứu thương. Anh nhìn đôi chân trắng nõn, mịn màng của cô bây giờ đang đỏ ửng phồng rộp lên mà thấy vô cùng xót xa.
Anh cẩn thận bôi thuốc trị sẹo và thổi cho cô đỡ đau hơn.
“Có đau lắm không?”
Mộng Dao lắc đầu mà mắt cô vẫn đỏ. Nhìn thấy thái độ ân cần của anh đối với mình, mặc dù đã dặn lòng nhưng tim cô vẫn cảm thấy rung động.
Nhìn gương mặt tủi thân của Mộng Dao, anh cũng cảm thấy trong lòng rất bức bối.
“Không sao đâu, thuốc này bôi đều đặn thì sẽ không để lại sẹo đâu.”
“Dạ.”
“Dạo này em thế nào rồi? Con có hành em không?”
“Một chút thôi, buổi tối hơi nhức chân nhưng em có thể chịu đựng được.”
“Ngày mai tôi đưa em đi dạo nhé?”
Mộng Dao nghe vậy thì vô cùng vui mừng, cô ngay lập tức hỏi lại anh.
“Thật vậy sao?”
“Thật! Tống Tri Hành tôi chưa bao giờ nói mà không làm.”
“Vậy ngay mai anh đưa em đi mua sắm đồ em bé có được không?”
“Được chứ sao không? Mà em đã uống sữa chưa? Để tôi bảo người làm pha rồi mang lên cho em. Lần trước bác sĩ bảo em thiếu sắt nữa, tôi mới đặt một loại sữa bên nước ngoài giàu sắt lắm.”
Tống Tri Hành đi xuống dưới lầu đợi người làm pha sữa xong rồi thì mang lên cho cô uống.
Mộng Dao cảm thấy anh quan tâm đến mình như vậy thì rất vui. Cô ước gì ngày nào Tống Tri Hành cũng quan tâm, chăm sóc cho cô như vậy.