Tống Tri Hành hôm nay trở về biệt thự rất sớm. Có lẽ là lần duy nhất bà được thấy mặt anh trước khi đi ngủ. Ai không biết còn tưởng là anh đang tránh mặt Mộng Dao cũng nên vì khi anh trở về cô đã đi ngủ, khi anh thức dậy liền vội vã rời đi.
Tống gia là nhà anh nhưng lại hiếm khi thấy anh ở nhà. Giống như nó chỉ là một nơi chốn để anh trở về mà thôi. Đôi khi Tử Y cảm thấy mình làm như vậy không biết là đúng hay sai nữa?
“Tống Tri Hành, con làm gì vậy? Hơn một tuần nay con tránh mặt ta sao? Con có biết là mình vừa mới cưới vợ không? Con có thấy người vợ nào giống Mộng Dao không?”
“Con bận công việc.”
“Công việc? Tống Tri Hành, con xem ta là đồ ngốc sao? Chẳng có ai bận đến nỗi không có thời gian ăn một bữa cơm ở nhà. Cũng chẳng có ai bận đến mức ngay cả một cuộc gọi cũng không có. Bận? Chẳng qua là một lý do cho sự tránh né của con mà thôi.”
Tống Tri Hành quả thực là đang như vậy. Nhưng lại bị Tử Y vạch trần ngay trước mắt.
“Mẹ à, con có thể chấp nhận tất cả các yêu cầu của mẹ. Nhưng mẹ nên biết rõ trong lòng con chưa thể quên được cô ấy mà.”
“Tống Tri Hành, mẹ tưởng con là một người đàn ông hiểu chuyện. Trình Ý đã đi lấy chồng rồi, tại sao con vẫn giữ mãi trong lòng không buông? Con đừng giống như cha con có được không? Đừng để lúc mất đi rồi mới hối hận. Mộng Dao là một cô gái tốt, con nên mở lòng với con bé.”
Tống Tri Hành biết Mộng Dao là một cô gái tốt chứ. Cô lại còn đang mang thai con của anh. Nhưng trái tim anh đã thuộc về Trình Ý rồi, làm sao mà mở lòng với Mộng Dao được đây?
Tống Tri Hành đi lên phòng thì thấy Mộng Dao đang ngồi trên giường đọc sách, vừa nhìn thấy anh, ánh mắt cô có chút ngạc nhiên rồi lại thoáng buồn.
Tống Tri Hành đi thẳng vào phòng tắm đóng cửa lại. Mộng Dao lại cụp mắt xuống, chắc anh lại chỉ đi về chút thôi chứ không có ý định gặp cô đâu.
Dạo gần đây bụng cô to lên, đêm nào cũng nhức chân nhưng cô lại không dám gọi anh vì anh ngủ say quá. Trong lòng cô chỉ mong anh có thời gian để gặp con một chút thôi cũng được.
Tống Tri Hành bước ra từ nhà tắm, anh vậy mà lại không mặc quần áo vào mà chỉ quấn hờ nhẹ một chiếc khăn tắm mà thôi. Mộng Dao nhìn thấy cơ bụng sáu múi của anh mà đỏ mặt quay đi.
“Tri Hành, sao… sao anh không mặc áo vào?”
Anh vừa đi vừa lau khô tóc mà nhìn cô, sao hôm nay cô lại đỏ mặt, trời nóng quá à?
“Tôi mới gội đầu xong nên chưa thay liền, mặc quần áo ướt dễ bị cảm lắm.”
“Ừm, vậy anh mau hong khô tóc đi kẻo bệnh.”
Anh đi lại lấy máy sấy tóc ở trong hộc tủ kế bên cô. Thân thể cường tráng của anh đập thẳng vào mắt cô, từng giọt nước đọng lại trên thành bụng của anh khiến cho cô không nhịn được mà nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Khi cô nhìn lên phát hiện Tống Tri Hành cũng đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau liền tỏ ra vô cùng ngại ngùng. Bọn họ đã từng ngủ với nhau rồi nhưng lúc đó hoàn toàn là do thần trí không được tỉnh táo còn lúc này đây nhìn thấy ánh mắt của đối phương, tim lại đập có chút loạn.
“Tri Hành, anh đã ăn tối chưa? Hay để em chuẩn bị bữa tối cho anh.”
“Tôi ăn rồi.”
“À, thế bữa trưa hôm nay anh có ăn hết không? Sao hôm nay anh về sớm thế?”
“Mộng Dao, xin lỗi nhưng mà em đừng can thiệp quá sâu vào chuyện của tôi. Em cứ việc tịnh dưỡng để sinh con, những chuyện còn lại em đừng xen vào.”
Mộng Dao cười nhạt, “Vâng.”
Cô biết vị trí của mình ở đâu trong trái tim anh mà. Thứ duy nhất anh có thể cho cô chỉ có cái danh mợ Tống, tiền bạc và địa vị. Chứ chưa bao giờ là trái tim của anh.
Ai nói anh lạnh lùng tàn nhẫn nhưng anh làm vậy chỉ là không muốn gieo cho cô hy vọng để rồi tổn thương mà thôi.
Mộng Dao đột nhiên thấy đói bụng nên cô đi xuống dưới nhà ăn khuya.
“Nhà còn tôm hùm đất không? Tôi muốn ăn tôm hùm sốt bơ tỏi.”
“Được, thưa mợ chủ. Mợ ngồi đợi chút xíu chúng tôi đi làm ngay.”
Tiêu Khả bị đánh thức giữa đêm, tuy miệng thì cười đó nhưng lại lộ ra ánh mắt ghét bỏ. Bọn họ cả đời này còn chưa từng được ăn qua món ăn đắt tiền như vậy.
Cô lại chỉ xem nó là món ăn vặt buổi đêm. Mà đêm nào cũng chuẩn bị cho cô những món ăn đắt tiền như vậy. Khiến cho bọn họ có chút đố kị.
“Cô ta vào Tống gia cũng được một thời gian rồi nên thật sự xem mình là Tống phu nhân rồi cũng nên. Nửa đêm còn bắt chúng ta hầu hạ.”
“Tiểu Khả, nói nhỏ thôi. Phu nhân rất thương thiếu phu nhân đó. Lỡ cô ta đi mách lẻo lại thì sao?”
“Sợ gì chứ? Cùng lắm thì bị đuổi việc.”
“Cô ta là tiểu thư cành vàng lá ngọc thì sao chứ? Chẳng qua là vì cô ta lên giường với thiếu gia có thai thôi. Có gì mà huênh hoang? Thiếu gia cũng có yêu thương gì cô ta đâu. Trước sau gì cả hai cũng sẽ ly hôn thôi. Cô ta rồi cũng cút về làm tiểu thư Phó gia thôi.”