Xin Đừng Buông Tay Anh!

Chương 41: Đi mua đồ cho con.




Hôm nay Tống Tri Hành hứa sẽ đưa Mộng Dao đi dạo cho nên anh xin nghỉ làm một hôm. Mộng Dao nhìn tủ quần áo của mình mà không biết lựa bộ nào để mặc.

Bình thường cô chọn đại bộ nào để mặc cũng được vì bộ nào cũng đẹp. Vậy mà hôm nay đi với Tống Tri Hành cô lại hồi hộp chọn lựa cũng không biết nên mặc bộ nào để cảm thấy xinh đẹp nhất trong mắt anh.

Sao cô lại đột nhiên để ý đến chuyện anh thấy cô như thế nào nhỉ?

Cô lại muốn thấy mình thật xinh đẹp trong mắt anh, tại sao vậy?

Cô hồi hộp bước xuống lầu, Tống Tri Hành đang ngồi đợi cô ở dưới sô pha. Khi cô đi gần đến chỗ của anh thì đột nhiên bị vấp chân một cái. Tống Tri Hành theo phản xạ liền đưa tay ra đỡ lấy cô.

Mộng Dao nhào vào lòng anh ôm lấy, mặt cô úp vào lồng ngực vạm vỡ của anh. Cô ngửi thấy mùi hương nước hoa nam tính của cô, mùi hương ấy mang đầy hơi thở của anh. Bàn tay anh ôm lấy eo cô, Mộng Dao đột nhiên đỏ mặt, cô ước khoảnh khắc này thời gian ngưng đọng lại để anh và cô được gần nhau thêm một chút.

“Mộng Dao, em không làm sao chứ?”

Cô ngược mặt lên, bốn mắt chạm nhau, cô càng trở nên lúng túng hơn, giọng nói lắp ba lắp bắp.

“Em… em không sao.”

“Sao mặt em đỏ thế?” Tống Tri Hành ngây thơ hỏi.

Câu hỏi của anh càng khiến cho mặt của Mộng Dao càng thêm đỏ au. Cô quay mặt đi.

“Em không sao.”

“Chân còn đau à?”

“Vâng… một chút ạ…”

“Đừng đi giày cao gót nữa. Hôm nay mang dép cho thoải mái.”

“Dạ.”

“Chúng ta đi thôi.”

Tống Tri Hành cẩn thận bế Mộng Dao ra xe, cô thật sự rất muốn nhìn anh nhưng lại sợ anh phát hiện ra tâm tình của mình. Khi trái tim tim con người ta rung động, người ta muốn nhìn người mình thích thêm một chút nữa.

Nếu như nói sống chung với Tống Tri Hành ngày qua ngày mà trái tim của Mộng Dao không rung động thì chính là nói dối. Nhưng cô lại không dám mơ mộng, không dám thích anh quá nhiều, sợ bản thân sau này sẽ không thể quay đầu được.

Nhưng mà mấy khi trái tim nghe lời lý trí. Mỗi lúc bên cạnh anh, trái tim cô lại đập rất nhanh, cô khẽ lén nhìn anh trong vô thức rồi lại mỉm cười.

Tử Y nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Mộng Dao thì bà cũng đoán được phần nào là cô đã thích anh. Chỉ có thằng con trai đầu gỗ của bà là mãi không nhận ra mà thôi.

Cho nên hôm nay bà để cho hai người đi riêng với nhau ra ngoài sẵn tiện để hai người bồi đắp tình cảm.

“Tri Hành con đưa Mộng Dao ra ngoài phải chú ý cẩn thận một chút. Con bé đang có thai đó.”

“Vâng, con biết rồi mà mẹ.”

Tử Y nhìn chiếc xe rời đi mà lắc đầu. Không có ai làm cha mà vô tư như Tống Tri Hành cả. Không biết đến khi nào anh mới biết suy nghĩ và mở lòng đón nhận Mộng Dao nữa.

Khi đến trung tâm thương mại, Tống Tri Hành chủ động bước xuống mở cửa xe cho cô. Vì sợ cô bị ngã nên anh đã khom người bế cô ra xe.

Cả hai đi dạo ở trung tâm thương mại, Tống Tri Hành cứ chú ý đến mấy bộ quần áo em bé ở gần đó. Anh nhìn vào chiếc bụng bầu của Mộng Dao rồi mỉm cười kéo lấy tay cô.

“Đi mua đồ cho con đi.”

“Nhưng mà…”

Cô còn chưa kịp nói xong đã bị anh ôm eo đi vào trong cửa hàng bán đồ sơ sinh. Mộng Dao được anh ôm mà ngại ngùng vô cùng.

Cả hai đi vào trong xem quần áo, Tống Tri Hành toàn xem quần áo của bé gái.

Anh thích con gái như vậy sao? Hay là do anh thấy Trình Ý có con gái nên anh cũng thích có con gái?

Điều này khiến cho cô hơi buồn buồn. Nếu như cô mà sinh ra con trai chắc anh sẽ thất vọng lắm.

“Anh, cũng chưa biết chắc là có phải sinh con gái hay không mà.”

“Chắc chứ sao không? Nhìn bụng của em là biết sinh con gái rồi.”

Mộng Dao cười khổ, cô chỉ mới mang thai bốn tháng đến bác sĩ còn nói phải đợi đến tháng thứ bảy của thai kỳ thì mới biết rõ giới tính của thai nhi mà.

“Nếu như siêu âm mà phát hiện ra đứa bé là con trai thì anh lại bắt tôi đi phá thai sao?”

Cô đưa mắt nhìn anh. Cả đời này cô cũng sẽ không quên được câu nói tàn nhẫn của anh lúc đó.

Tống Tri Hành vậy mà lại không tức giận trước câu hỏi này của cô. Bởi vì anh biết trước đây là bản thân mình không đúng, nếu như lúc đó anh thật sự ngu ngốc mà dẫn cô đi phá bỏ đứa bé. Chắc cả đời này anh cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình mất.

“Trong đời ai mà không phạm phải sai lầm. Nhưng tôi biết sửa sai rồi không phải là tốt hay sao? Sau này tôi sẽ bù đắp cho mẹ con em.”

Tuy không biết lời nói của Tống Tri Hành có bao nhiêu phần đáng tin. Nhưng mà cô vẫn quyết định cho anh một cơ hội cũng chính là cho bản thân mình một cơ hội. Cơ hội để đứa bé này được chào đời và nhìn thấy cha của nó.

“Cho dù như thế nào thì tôi cũng không bắt em bỏ đứa bé nữa. Cho dù nó có là bé trai hay bé gái thì nó cũng là con của Tống Tri Hành tôi. Tôi sẽ không để cho nó phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.”